Người phụ nữ nghe lời anh nói hai tay đang nắm chặt tay anh liền buông thả mà quỵ xuống sàn nhà khóc thét lên, Kiều Ân Ân cô liếc nhìn anh rồi nhanh chạy lại đỡ người phụ nữ lên nói.
“Mẹ, anh Sở An không phải là người tuyệt tình như vậy đâu, con dìu mẹ lên phòng nghĩ ngơi đã, còn chuyện còn lại con sẽ khuyên anh Sở An cho mẹ”
Người phụ nữ nghe cô nói liền gặt đầu nhẹ, Kiều Ân Ân cô dìu người phụ nữ lên phòng nằm nghỉ ngơi, kéo chăn đắp cho người phụ nữ rồi nhanh khỏi phòng, cô đứng trước cửa phòng hít một hơi dài rồi thở ra, đưa tay đẩy cửa bước vào, cô liếc mắt nhìn anh đang ngồi tựa vào cạnh giường mà khóc cô chậm rãi bước đến, anh thấy cô liền gạt bỏ nước mắt, cô chậm rãi ngồi xuống cạnh anh nói.
“Em biết anh rất thương bà ấy, nhưng lại cố tỏ ra căm ghét, ban nãy bà ấy đã giải thích nhưng anh lại không nghe, không phải bà ấy không yêu thương anh mà là bắt đắc dĩ nên mới bỏ anh lại một mình mà thôi”
“Bắt đắc dĩ sao, tại sao bà ấy lại nhẫn tâm mà bỏ tôi lại một mình trước thời tiết lạnh buốt như thế”
Kiều Ân Ân cô nghe anh nói liền im lặng vài giây, chóng tay đứng lên bước đến tủ đựng rượu đưa tay mở cửa mà lấy nhanh một chai và hai cái ly mang đến ngồi trước mặt anh tay rót rượu miệng nói.
“Không phải, có chuyện gì buồn anh đều ra ngoài để uống rượu sao, này anh uống uống để quên đi chuyện buồn, nếu anh chán em là người uống cùng anh,ngồi đây cùng anh và nghe anh tâm sự”
Kiều Ân Ân cô nói xong liền đưa ly rượu đã rót đưa cho anh, cằm nhanh ly tiếp mà rót đầy ly đưa trước mặt anh nói.
“Uống thôi”
Anh liếc mắt nhìn cô vài giây rồi đưa tay nắm chặt lấy ly rượu cô đang cằm mà dựt lại đặt xuống sàn nói.
“Cô không được uống”
“Anh cũng biết là em đang mang thai không thể uống sao”
Cô thấy anh dựt lại ly rượu liền nhẹ cười nhìn anh nói, anh tay cằm ly rượu mà uống cạn ly, đưa tay cằm chai rượu định rót tiếp nhưng tay cô chặn lại nói.
“Anh uống đi, em ngồi đây rót rượu cho anh”
*Sáng hôm sau*
Kiều Ân Ân cô cố tình dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, người phụ nữ từ phòng bước xuống nghe tiếng lộp cộp trong bếp liền nhanh chân bước vào, Kiều Ân Ân liếc mắt nhìn thấy liền nhẹ cười nói.
“Mẹ, mẹ dậy rồi à, sao mẹ không ngủ thêm lát nữa”
“Mẹ quen dậy sớm rồi, sao con không bảo dì Lưu làm hả, 3 tháng đầu khi mang thai không được động đến dao kéo”
Người phụ nữ nhanh bước đến nắm lấy tay cô mà nói, cô nghe những lời người phụ nữ nói liền buông cây dao xuống nhanh xoay người nắm lấy tay người phụ nữ nói.
“Mẹ, sao mẹ biết con đang mang thai”
“Con tưởng ta là trẻ con sao, ta đã sinh hai đứa con rồi đấy, con trong con kìa gầy gò, sanh sao
nhìn sơ qua đã biết ngay rồi”
Kiều Ân Ân cô nghe người phụ nữ nói liền nhẹ cười, anh bước vào nhìn thấy người phụ nữ liền nhanh xoay người nhưng cô lại chạy đến nắm tay anh lại nói.
“Anh đi đâu thế, quay lại ăn sáng đi”
Kiều Ân Ân cô nói xong kéo nhanh anh lại bàn ngồi, cô bước đến kéo người phụ nữ lại ngồi gần anh, người phụ nữ nhìn anh chậm rãi nói.
“Con, con ăn nhiều vào, mẹ thấy con gầy đi”
Anh vẫn không quan tâm đến người phụ nữ nói gì cứ cúi đầu mà ăn, cô liếc nhìn anh vài giây đưa tay lây người anh nói.
“Mẹ đang nói chuyện với anh, anh cũng nên trả lời đi chứ”
Lời cô nói xong anh liền đứng lên kéo lấy cái áo rồi quay lưng bỏ đi, người phụ nữ liếc nhìn anh rồi lại liếc mắt xuống bàn, cô nhìn người phụ nữ nói.
“Qua vài ngày anh Sở An sẽ không như vậy nữa đâu”
Người phụ nữ nhìn nhẹ cô rồi gặt đầu cúi đầu xuống bàn tiếp tục dùng bữa sáng, chỉ được vài giây tiếng bước chân bước vào, Kiều Ân Ân cô nhanh mắt liếc nhìn nhưng lại xoay chỗ khác chẳng để ý đến, Kiều Thanh Thanh từ cửa bước vào tay cằm hộp quà được gói tỉ mỉ đem đến để trước mặt người phụ nữ nói.
“Mẹ, con xin lỗi, con không biết là mẹ nên vô lễ, xin mẹ tha lỗi cho con “.
Kiều Thanh Thanh vừa nói xong thì ánh mắt người phụ nữ nhanh liếc lên nhìn cô vài giây lại bặc cười lớn nói.
“Nếu cô không biết tôi thì cô lại vô lễ với tôi nữa sao, hơizz, món quà này cằm lên đi tôi không dám nhận”
Kiều Thanh Thanh nghe những lời người phụ nữ nói liền tức giận nhưng lại kiềm chế lại, xoay khuôn mặt sang nhìn người phụ nữ nở nụ cười tươi nói tiếp.
“Mẹ, mẹ nhận đi dù trước hay sau thì con cũng thành con dâu của mẹ thôi”
“Xin lỗi, tôi không có con dâu như cô”
Người phụ nữ ngắt nhanh lời của Kiều Thanh Thanh làm Kiều Thanh Thanh càng giận dữ hơn, cô chẳng nói thêm lời nào mà cằm nhanh hộp quà xoay người bỏ đi, vừa đi tay nhòi nát hộp quà nói.
“Bà già khó ưa, đợi tôi quyến rũ được con trai bà, tôi cho bà biết thế nào là đắt tội với bổn tiểu thư”