Kiều Thanh Thanh đi thẳng vào phòng khép chặt cửa lại, suốt ngày hôm nay chẳng bước khỏi phòng, nhưng vì một người Kiều Thanh Thanh liền lấy đồ ăn mặc đẹp vào, trang điểm nhẹ bước xuống nhà, phía trước cô chính là cậu cả Tần gia đó là Tần Sở Nam cô đưa mắt nhìn Sở Nam chậm rãi đưa chân dịu dàng bước đến, ôm nhẹ tay Sở Nam nói.
“Anh rất giống Sở An đấy”
Tần Sở Nam nhếch môi cười,chậm rãi liếc mắt nhìn Kiều Thanh Thanh cô vài giây nhẹ rút tay lại nói.
“Giống ngoại hình,nhưng chẳng giống tính cách“.
Kiều Thanh Thanh liền liếc nhanh mắt nhìn Tần Sở Nam, anh bật cười xoay người bước đến sofa ngồi chân chấp chéo lại, đưa đôi mắt nhìn thẳng vào Kiều Thanh Thanh không lâu nói tiếp.
“Cô là Kiều Thanh Thanh, trong xinh đẹp, quyến rũ thế này tại sao lại hạ mình làm vợ lẻ của em trai tôi hả?“.
Kiều Thanh Thanh vẫn im lặng liếc mắt nhìn Tần Sở An vài giây lại nhẹ cười, đưa chân chậm rãi bước gần lại anh nói.
“Em và Sở An chưa kết hôn, nên không gọi là vợ lẻ được, với lại anh ấy chẳng chạm vào em dù một sợi tóc“.
Tần Sở Nam vẫn bật cười lớn, nhẹ lắc đầu, Kiều Thanh Thanh chẳng biết xấu hổ mà tiến gần lại anh choàng tay qua cổ anh chậm rãi thỏ thẻ bên tai anh nói.
“Em,rất,thích,anh”
Kiều Thanh Thanh nói xong liền đứng lên xoay người bước lên phòng, người phụ nữ từ trên lầu bước xuống nhìn thấy liền nhanh chân bước xuống, tiến gần lại Tần Sở Nam anh nói.
“Này,con không được qua lại với nó, nó là hồ ly đấy“.
Tần Sở Nam nghe thấy liền bật cười, nhanh đứng lên, bước đến kéo người phụ nữ ngồi xuống ghế, cười nói.
“Mẹ yên tâm,con trai mẹ là ai hả? Con phân biệt được người và hồ ly đấy mẹ à“.
Kiều Ân Ân từ bếp bước ra,tay cằm đĩa bánh quế vừa đi vừa ngửi mùi bánh thơm phức nói.
“Mẹ ơi,con biết mẹ thích bánh quế nên hôm nay con làm cho mẹ này“.
Kiều Ân Ân cô bước đến bàn, đôi mắt mở to tròn khi nhìn thấy Tần Sở Nam vài giây, Tần Sở Nam nhìn cô nhẹ cười, cô liền nói lớn.
“Anh đến nhà tôi làm gì, không lẻ đồi lại tiền điện thoại“.
Người phụ nữ liền xoay đầu lại nhìn Kiều Ân Ân, Kiều Ân Ân đặt nhanh đĩa bánh xuống bàn trừng mắt nhìn anh nói.
“Anh mặt dày thật đấy, tìm đến tận nhà ấy,hôm đó là anh tâm vào tôi không phải tôi nên,,,“
Kiều Ân Ân cô chưa nói xong liền ngừng lại,vì bàn tay người phụ nữ nắm tay cô lại nói.
“Ân Ân, con biết Sở Nam rồi sao“.
“Mẹ biết anh ta sao“.
“Nó là anh trai của Sở An đấy“.
Người phụ nữ nhanh gặt đầu, nhẹ cười nói. Kiều Ân Ân ngạc nhiên đến mở to mắt nhìn Tần Sở Nam vài giây liền cúi đầu nói.
“Anh Sở Nam, em xin lỗi, em không biết ngày hôm đó là anh, nên, nên hơi nặng lời ạ“.
Tần Sở Nam cười lớn,nhìn cô đưa tay phẫy nhẹ nói lớn.
“Không sao,không sao, anh không để bụng những chuyện nhỏ bé thế đâu“.
Tần Sở Nam vừa nói dứt câu thì Kiều Ân Ân bỗng dưng dùng tay ôm bụng, vẻ mặt tái nhợt, đổ đầy mồ hôi, người phụ nữ nhìn thấy liền nhanh đứng lên ôm chặt lấy cô, cô từ từ quỵ xuống sàn nhà mà la hét lên.
“Bụng con,bụng con đau quá“.
“Ân Ân,con sao thế“.
Người phụ nữ hoảng hốt ôm chặt cô nói, vài giây sau dưới sàn nhà máu từ từ lang khắp sàn, người phụ nữ nhìn thấy liền la lớn.
“Sở Nam gọi cấp cứu nhanh đi“.
*Phòng cấp cứu*
Bác sĩ và y tá đã đẩy Kiều Ân Ân vào phòng cấp cứu, còn người phụ nữ và Tần Sở Nam đứng ngồi không yên ở cửa phòng, vài giây Tần Sở An từ xa chạy vào, vừa chạy vào đã quát mắng.
“Các người ở nhà để làm gì mà không trông nổi vợ tôi hả?”
Lời anh vừa nói xong, cánh cửa phòng cấp cứu mở tung ra, Tần Sở An nhanh chân chạy đến lây người bác sĩ nói.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi, còn con tôi”
“Các người là người nhà của cô ấy sao?, để cô ấy uống thuốc phá thai trong khi cái thai được 3 tháng rồi như vậy rất nguy hiểm, chúng tôi cần phải phẩu thuật lấy đứa bé càng sớm càng tốt“.
Lời bác sĩ nói làm anh và mọi người phải hoảng hốt, người phụ nữ liền bước đến lay người bác sĩ nói.
“Bác sĩ, vậy đứa bé“.
Bác sĩ lắc đầu, nhanh xoay người bỏ đi,từ phòng các y tá đang đẩy Kiều Ân Ân vào phòng để phẫu thuật. Kiều Thanh Thanh ngồi dựa vào ghế tay cằm tách trà ngửi nhẹ đưa lên môi uống, tay cằm điện thoại vừa uống vừa nói.
“Haha, mẹ ơi,con gái mẹ thông minh chưa,một phát đã tiêu diệt được hai cái gai rồi ạ, Rồi rồi ạ, chẳng ai biết là con đã làm, bây giờ bọn họ chỉ quan tâm đến con nhỏ ngu ấy thôi“.
*Phòng bệnh 5794*
Kiều Ân Ân cô nằm im lặng trên giường bệnh,tay đang tiêm nước biển, đôi mắt cô từ từ mở nhẹ, đôi tay yếu ớt từ đặt nhẹ lên bụng, bỗng dưng cô ngồi dậy hoảng loạn nói.
“Con, con của con đâu rồi“.
Tần Sở An bước nhanh đến nắm lấy tay cô,còn người phụ nữ vuốt ve trên khuôn mặt cô nhìn cô im lặng, cô liền quay sang Sở An nói.
“Con của em vẫn còn không? “.
Tần Sở An nắm chặt tay cô,nhẹ lắc đầu, Kiều Ân Ân liền rút nhanh tay lại,bật khóc lớn, hoảng loạn mà nói.
“Không phải, không phải anh gạt em, con em vẫn còn mà, anh gạt em“.
Tần Sở An nhìn thấy cô hoảng loạn như một người điên liền ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nói.
“Em mới phẩu thuật, nằm nghỉ trước đi, đừng cử động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe“.
“Em không quan tâm, trả con lại cho em, trả lại cho em đi mà, trả lại đi“.
Kiều Ân Ân cô la hét như người điên,chẳng màng quan tâm đến lời anh nói mà cứ la hét trong lúc hoảng loạn.