Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 23: Chương 23




Kiều Ân Ân cô đưa tay rút nhanh tiêm đang tiêm vào mu bàn tay bước nhanh xuống giường trong vẻ hoảng loạn, cô chỉ vừa đưa chân bỗng dưng ngất xỉu nằm lăng xuống sàn, Tần Sở An bước nhanh lại bế cô lên giường, trong lúc hôn mê cô lại liên tục nói “Trả con lại cho em, trả con lại cho em“. Cô bỗng dưng mở to đôi mắt nằm im lặng trên giường chẳng động tĩnh rồi lại bật khóc trong đau khổ.

Tần Sở An thấy cô đang khóc liền đứng lên bước lại cô nhưng lại bị bàn tay người phụ nữ nắm giữ lại nói “Để cho nó khóc,sẽ bớt đau đớn hơn“. Anh nghe người phụ nữ nói liền ngồi xuống.

*1 tiếng sau*

Cô đã ngừng khóc, cuốn người nằm im lặng trên giường, chẳng nói chuyện với ai, Tần Sở An anh từ cửa bước vào tay cằm hộp cháo chậm rãi tiến gần cô nói “Để anh đỡ em ngồi dậy ăn cháo“.

Tần Sở An anh để hộp cháo lên bàn, bước gần lại cô đưa tay đỡ cô ngồi dậy, cô liền ngồi dậy ôm chặt lấy anh khóc nói “Là em hại con,do em uống ly sữa nên,,,“ Cô chưa nói hết câu đã khóc lớn lên chẳng nói được lời nào, anh đỡ cô dựa vào giường đưa tay cằm hộp cháo khuấy đều đưa đến miệng cô nói “Ngoan nào, ăn hết hộp cháo này lấy lại sức khỏe,em phải khỏe mạnh để sinh con cho anh thật nhiều cô bé, cậu bé nữa phải không?,“.

Kiều Ân Ân cô vẫn im lặng mà chẳng quan tâm đến lời anh nói, Tần Sở An liếc mắt nhìn cô vài giây nói “Em không ăn,anh sẽ đi về bỏ em lại một mình đấy“. Cô vẫn im lặng mà chẳng màng đến anh,anh đặt mạnh hộp cháo lên bàn đứng lên bỏ khỏi phòng bệnh.

Kiều Thanh Thanh ngồi trước gương, đôi mắt châm chú nhìn thẳng vào vài giây lại lẩm nhẩm nói “Tần Sở Nam tên đó đúng là có đề phòng, mình dùng mọi cách chẳng lay chuyển gì tên đó phải dùng cách khác thôi“. Lời cô vừa xong tiếng chuông điện thoại vang lên cô liền bật máy, đầu dây bên kia liền quát lớn “Đồ con ngu,mày quyến rũ làm chi thằng anh nó,mày đã giải quyết được con Ân Ân còn trừ khử đứa con nó rồi, thì nhân lúc này mày làm sao để có thai đi,thế nào một nữa gia sản cũng thuộc về mày“.

Kiều Thanh Thanh nghe những lời bà Kiều nói liền im lặng vài giây ngắt điện thoại, nhìn vào kính nhẹ cười nói “Mẹ nói đúng, nếu không thành chẳng phải mất tất cả sao“.

Tần Sở An đưa Kiều Ân Ân về nhà,vẻ mặt cô mệt mỏi chẳng tí sắc nào,Kiều Thanh Thanh từ lầu bước xuống, liếc nhẹ Kiều Ân Ân cười nhanh chân bước đến, ôm lấy tay Sở An nói “Mấy nay,em nhớ anh lắm đấy,con cũng nhớ anh nữa ạ“. Cô vừa nói xong liền liếc nhẹ nhìn Sở An, Sở An nghe thấy liền cau mày nhìn cô nói “Cô nói gì?“.

Kiều Thanh Thanh liền nhẹ cười, đưa tay xoa xoa bụng dịu dàng nói “Anh còn hỏi,thì em đang mang con của anh đấy“. Kiều Ân Ân cô nghe thấy liền rút nhanh tay lại, chẳng nói lời nào mà xoay người bỏ lên phòng, Tần Sở An thấy vậy liền chạy theo cô, cô cứ đi mà chẳng quay lại, cô bước vào bàn hai tay ôm đầu mà khóc thét lên,Sở An anh bước đến nhìn cô nói “Em sao thế, chúng ta có thể sinh nhiều đứa hơn nữa mà, em đừng nghĩ gì cả,đừng khóc mà anh đau đấy“.

Kiều Ân Ân nghe anh nói liền đưa tay gạt nhanh nước mắt, chóng tay đứng lên bước lại giường nằm nói rồi nhắm mắt lại chẳng để anh nói “Kiều Thanh Thanh đang có thai anh đi chăm sóc chị ta đi, em mệt rồi“. Anh chưa kịp mở miệng nói thì cô đã nhắm nhanh mắt lại, anh đành bước khỏi phòng cho cô nghĩ ngơi, anh đưa tay kéo cửa lại thì Kiều Thanh Thanh từ sau ôm lấy tay anh nói lớn “Anh à,về phòng đi,con nó muốn ở cạnh bố đấy“.

Kiều Ân Ân nghe những lời Kiều Thanh Thanh nói liền mở nhanh mắt, bước chậm rãi xuống giường cô bước đến tấm của cô và Kiều Thanh Thanh chụp cùng bố mẹ đưa tay đùa mạnh xuống sàn quát lớn “Aaaaa“. Cô từ từ quỵ xuống sàn mà khóc lớn lên.

*3 ngày sau*

Cô ở trong phòng suốt 3 ngày nay chẳng rời khỏi phòng, hôm nay cô bình tĩnh mới bước xuống phòng, cô chậm rãi bước đến cửa bếp,sắc mặt tái nhợt nhìn mọi người vài giây nói “Để tôi phụ mọi người“. Mọi người thấy cô liền chạy đến kéo xuống ghế nói “Thiếu Phu Nhân cô không khỏe lên phòng nghĩ ngơi đi“.

Cô nhìn mọi người nhẹ cười nói “Không sao,tôi nằm hoài cũng mệt,cho tôi phụ mọi người đi“. Cô nói xong liền chóng tay đứng lên, bước đến bếp phụ nấu ăn, Kiều Thanh Thanh tay khoanh trước ngực,tay xoa bụng bước thẳng vào bếp cao giọng nói “Hơizz, Kiều Ân Ân tôi muốn ăn canh gà ác hầm cô nấu nhanh đi“. Kiều Ân Ân cô vẫn im lặng không trả lời, Kiều Thanh Thanh liền bước gần cô nói tiếp “Chẳng phải nhốt trong phòng, rồi bị câm,điếc rồi không? Tôi đang mang thai cháu của Tần gia nếu sảy ra chuyện gì với nó thì cô không yên ổn đâu“.

Kiều Ân Ân nghe thấy liền ngừng tay, xoay nhẹ người về hướng Kiều Thanh Thanh nói “Chẳng phải chị có tai, có chân, sao không tự đi nấu,người mang thai vận động nhiều mới tốt cho đứa bé đó“. Kiều Thanh Thanh liền trừng mắt nhìn Ân Ân đưa tay định tát Ân Ân nhưng liếc thấy Sở An liền tự ngã xuống mà khóc thét lên “Anh Sở An, Ân Ân đánh em kìa,em đang mang thai con của anh,cô ta ranh ghét nên ra tay đánh em kìa“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.