Tần Sở An đứng nhìn Kiều Thanh Thanh vài giây,mới bước chân tiến gần lại cô, cô nhìn thấy anh liền khóc lớn hơn, anh đứng trước cô liếc mắt nhìn cô, cô nhìn anh liền nói “Anh Sở An,anh giải quyết cô ta, cô ta đánh em đấy,anh không được bỏ qua, lỡ con anh có bị gì em không để yên đâu“.
Tần Sở An, tay đang để trong túi liền bỏ ra,chậm rãi đưa bàn tay về hướng Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh cô thấy anh đưa tay về hướng cô,cô liền đắc ý nhẹ cười đưa tay ra nắm lấy tay anh, nhưng anh liền rút nhanh lại nhìn cô nói “Cô tự ngã,thì tự đứng lên đi“.
Kiều Thanh Thanh liền trừng mắt nhìn anh vài giây,lại khóc thét lên nói “Là cô ta đánh em ngã,anh đừng có mà bênh vực cô ta,em không biết anh đồi công bằng lại cho em đi“. Tần Sở An vẫn bình thản mà nhìn cô,chẳng quan tâm lời cô nói tí nào, anh liền xoay người về Kiều Ân Ân đưa tay lên mặt cô dịu dàng nói “Sắc mặt em tái nhợt,đã chưa khỏe xuống bếp để làm gì, để anh dìu em lên phòng“.
Kiều Ân Ân nhìn anh vài giây,đưa tay kéo tay anh xuống,xoay người đi nói “Em không sao,dìu chị ta lên phòng đi“. Tần Sở Nam nghe thấy im lặng vài giây xoay người đưa tay dìu Kiều Thanh Thanh đứng lên, Kiều Thanh Thanh liền ngã vào lòng anh nói “Sở An em đi không nổi,anh bế em đi“.
Anh liếc nhìn cô rồi bế cô lên phòng.
Kiều Ân Ân cô tay cằm hộp thức ăn định mang vào tủ,nhưng chưa bước đến đã làm đỗ, đồ ăn rơi khắp nơi còn cô tay để thái dương mà từ từ ngã xuống, một bàn tay từ phía sau đỡ lấy cô vào lòng nhẹ nói “Ân Ân em làm sao thế,em không khỏe chỗ nào“. Đôi mắt cô chậm rãi liếc nhìn, trong mắt cô hình ảnh Tần Sở Nam mập mờ trước mắt cô ngập ngừng nói “Anh Sở Nam,em không sao“.
Tần Sở An từ trên lầu bước xuống nhìn thấy liền tức giận, mà xoay người bỏ lên phòng, Tần Sở Nam dìu Ân Ân cô lại ghế ngồi nhìn cô nói “Ân Ân em ngồi nghĩ đi,để anh kêu giúp việc dọn cho“. Kiều Ân Ân gật nhẹ đầu,đưa tay xoa nhẹ thái dương.
Cô ngồi nghĩ cũng khỏe lại,chóng tay đứng lên phòng, cô đưa tay đẩy cửa bước vào, giọng nói Sở An vang nhẹ lên “Ở dưới ôm ấp đã rồi giờ mới mò lên phòng“. Cô nghe thấy,liền ngừng chân lại,nhẹ xoay người về hướng anh nói “Không như anh nghĩ,anh Sở Nam chỉ đỡ em khi em ngã thôi“.
Tần Sở An nghe cô nói liền đứng lên,bước lại gần cô nhìn cô vài giây quát lớn “Ngã sao, cũng biết cách ngã lắm đó, dưới sàn tại sao không ngã mà ngã vào lòng anh ta hả?“. Kiều Ân Ân nghe anh nói liền nhìn anh nói tiếp “Em sắp ngã,anh ấy bước đến đỡ lấy,không lẻ anh ấy để em ngã hay sao“. Sở An nghe cô cãi lại liền tức giận, mà xoay người bỏ khỏi phòng. Anh đóng chặt cửa, tạo ra tiếng động,làm cô hoảng hốt mà xoay nhìn lại.
Anh đi từ sáng đến khuya mới về nhà, về đến nhà nồng nặc mùi rượu, cô thấy anh liền nhanh bước ra ôm lấy tay anh đỡ vào nhà, cô đỡ anh lên phòng rồi nhanh lấy khăn lâu người cho anh, anh đưa mắt nhìn cô rồi dùng tay chỉ vào cô nói “Em biết cho lo anh sao,đi mà lo cho Tần Sở Nam kìa,đi đi“. Tay cô đang lau người cho anh liền ngừng lại, nhìn anh vài giây rồi tiếp tục lau cho anh,anh nói tiếp “Anh bảo em đi lo Tần Sở Nam đi,anh không cần em lo“.
Cô nghe anh nói, liền ngừng tay,quăng mạnh cái khăn vào ngực anh quát lớn “Được thôi,tự mà lau đi“. Cô nói xong liền xoay người bước xuống phòng khách, mặc cho anh trên phòng làm gì.
Suốt đêm qua cô không lên phòng, xuống phòng khách ngủ, Kiều Thanh Thanh đi xuống nhìn thấy liền bước đến mà nói “Giờ này ngủ dì nữa,thức đi,tôi muốn uống sữa thức nấu cho tôi nhanh đi“. Kiều Thanh Thanh đứng trước cô mà quát lớn bên tai,cô dựt mình liền mở mắt, chóng tay ngồi dậy,nhìn Kiều Thanh Thanh nói “Người giúp việc trong bếp sao chị không gọi,mà chị gọi tôi hả“.
Kiều Thanh Thanh liền đưa tay xoa lấy bụng liếc nhìn Ân Ân cô nói “Nhưng con tôi muốn cô pha sữa cho tôi uống“.Kiều Ân Ân liếc nhìn Kiều Thanh Thanh vài giây liền nói lớn “Dì Lưu, dì giúp tôi pha ly sữa đi“. Kiều Thanh Thanh nghe thấy liền trừng mắt nhìn Ân Ân cô quát lớn “Lỗ tai cô bị điếc hay sao,tôi bảo cô pha sữa cho tôi mà“.
Lời Kiều Thanh Thanh vừa xong, dì Lưu bê ly sữa mang đến đưa cô, cô nhìn ly sữa vài giây dùng tay hắt xuống sàn quát lớn “Kiều Ân Ân cô mau đi pha ly khác cho tôi nhanh đi“. Kiều Ân Ân cô liếc nhìn Kiều Thanh Thanh vài giây chóng tay đứng lên,bước gần Kiều Thanh Thanh nói “Tần gia có rất nhiều người hầu,muốn uống thì chị bảo bọn họ pha,Kiều Ân Ân tôi chẳng phải con hầu của chị mà chị sai bảo như thế“.
Kiều Ân Ân nói xong xoay đầu nhìn dì Lưu nói rồi bỏ đi “Dì Lưu vào pha lại ly khác cho chị ta đi“. Cô nói xong bỏ lên phòng còn Kiều Thanh Thanh đứng dưới nhìn theo cô vẻ mặt tức giận hai tay nắm chặt mà quát lớn “Aaaa,con tiện nhân,mày đợi đó Thanh Thanh tao cho mày biết thế nào là đắt tội với tao“.