Lời nói của cô gái vừa xong thì bỗng dưng tiếng xe ô tô ngừng lại, sáu đôi mắt đang cười tít mắt liền ngưng lại mà xoay đầu nhìn về hướng xe ô tô, phía trước chừng 7 chiếc xe ô tô đang ngừng trước cửa Kiều Gia, từ trong xe một bàn chân mang đôi giày đen bóng loáng nhanh đặt xuống xe, từ từ bước ra tay chỉnh bộ com lê đen nghênh cao mặt nhìn vào Kiều Gia, cô gái đang ngồi nhìn ra cửa liền ngạc nhiên tay che kín miệng cười nói.
“Ba mẹ ơi, có phải họ đến cầu hôn con không?”
“Oai thế kia, chắc đến cầu hôn con gái mẹ rồi”
Người con gái và người phụ nữ vừa nói vừa cười tít mắt nhưng nụ cười lại tắt đi khi nhìn thấy một cô gái từ trên xe bước ra, cô gái và người phụ nữ liền nhíu mày nói.
“Con nhỏ từ trong xe bước ra, mẹ trong giống con Ân Ân thế hả”
Cô vừa bước xuống xe liền vội vàng chạy vào nhà, chẳng thèm quan tâm đến anh, cô chưa gõ cửa Kiều Gia thì cánh cửa liền mở tung ra chào đón cô, người phụ nữ khi nhìn thấy cô liền đưa mắt nhìn từ đầu đến chân cô nói.
“Mày còn về Kiều gia để làm gì hả? Đi đi Kiều Gia không chào đón mày”
“Mẹ lại dám đuổi vợ tôi sao”
Câu nói làm người phụ nữ đang nhìn cô, liền đưa mắt nhìn hướng âm thanh phát ra, vẻ mặt liền nhíu lại vài giây chậm rãi hỏi.
“Cậu, cậu là Tần Sở An “
Người phụ nữ tay đang chấp ở ngực liền buông ra, đôi mắt trừng to nhìn anh ngạc nhiên, anh nghênh ngang xô nhẹ người phụ nữ mà bước vào ghế ngồi, cô gái từ sau chạy đến lây người phụ nữ thì thầm nói.
“Mẹ làm sao thế”
“Đó! Đó!! là Tần Sở An”
Cô gái nghe thấy liền đơ cả người, vẻ mặt bắt đầu tức giận, nhanh xoay người đi thẳng vào phía anh ngồi khuôn mặt liền thay đổi nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng nói.
“Anh Sở An, anh muốn uống một tách trà không để em lấy cho anh”
Khuôn mặt lạnh lùng của anh,mặc cho cô có nói gì nhưng anh chẳng thèm quan tâm, anh im lặng vài giây liền đưa mắt nhìn cô thầm nói.
(Đại tiểu thư Kiều Thanh Thanh đây sao, dám trêu đùa tôi, tôi sẽ cho cô hối hận)
Anh nhìn nhẹ qua cô rồi xoay sang Kiều Ân Ân ân cần nói.
“Không cần cô, tôi chỉ quen với trà do chính tay vợ tôi pha thôi”
Cô đang ngồi uống nước nghe thấy những lời anh nói liền phun nước ra ngoài, cô nhìn xung quanh rồi đưa tay lâu lấy nước trên miệng, đưa đôi mắt to tròn nhìn anh thầm nói.
(Tên điên này, sao hôm nay thái độ thây đổi nhanh như thế, ý đồ gì với mình đây)
“Em làm sao, nhìn anh làm gì, vào trong pha trà đi”
Cô nhìn anh nhẹ cười vẻ miễn cưỡng, rồi nhanh đứng lên đi vào pha trà, anh chẳng thèm quan tâm Kiều Thanh Thanh cô bắt đầu nổi giận nhưng lại kìm nén lại, tỏ vẻ mặt vui vẻ trước anh, người phụ nữ thái độ cũng thây đổi vui vẻ mà nói chuyện với anh.
“Con rể hay là vào dùng bữa đi, hôm nay không biết con về nên không chuẩn bị nhiều”
Lời nói người phụ nữ vừa xong, anh liền gặt đầu đồng ý, người phụ nữ liền đứng lên câu tay kéo lấy Kiều Thanh Thanh đi thẳng vào nhà ăn, Kiều Ân Ân chậm rãi bước ra tay bê tách trà đưa trước mặt anh nói.
“Nè”
Câu của cô nói không đầu không đuôi, anh liền liếc mắt nhìn cô vài giây nói rồi nhanh đứng lên đi thẳng vào nhà ăn.
“Uống đi”
“Nè, anh bảo tôi pha rồi sao không uống hả?”
Mặc cho cô nói anh cứ im lặng mà đi chẳng màng quan tâm đến cô, anh vừa bước vào phòng ăn Kiều Thanh Thanh liền chạy đến kéo ghế cho anh, vẻ mặt hiền từ nhìn anh nói.
“Anh Sở An, anh ngồi cạnh em này”
Anh không đợi Kiều Thanh Thanh nói xong câu, mà bước đến ngồi đối diện cô, Kiều Thanh Thanh liền liếc mắt nhìn anh, hít một hơi sâu như kìm nén sự tức giận của cô, Kiều Ân Ân chậm rãi bước đến gần Kiều Thanh Thanh đưa tay định kéo ghế ngồi thì giọng nói trầm ấm của anh vang lên.
“Em ngồi đó làm gì, qua cạnh anh này”
Kiều Ân Ân cô đưa mắt nhìn người phụ nữ và Kiều Thanh Thanh rồi nhìn lại anh, anh đột nhiên đứng lên bước gần lại cô, nắm lấy tay cô kéo cô lại ngồi gần anh, Kiều Thanh Thanh cứ đưa mắt nhìn vào anh mà chẳng quan tâm ai cả, cô nhẹ nhàng cằm lấy đôi đũa gắp lấy miếng thịt di chuyển vào bát anh nói.
“Anh Sở An, anh ăn thịt đi, anh ăn nhiều vào, thức ăn có hợp khẩu vị anh không, không hợp em sẽ sai người làm lại món khác cho anh”
“Tôi không cần cô chăm sóc”
Đôi đũa đang chuẩn bị di chuyển đột nhiên dừng lại khi nghe lời nói của anh, Kiều Thanh Thanh nhanh rút đôi đũa lại chậm rãi đưa mắt nhìn anh nói tiếp.
“Đều là người một nhà, em chăm sóc cho anh cũng là chuyện bình thường thôi mà, sao anh lại tỏ vẻ lạnh lùng với em thế hả”
Kiều Thanh Thanh vừa dứt lời, đôi đũa đang di chuyển liền dừng lại, đặt nhẹ xuống bàn, anh lấy cái khăn trên bàn lâu nhẹ môi nói.
“Tôi chỉ cần một người chăm sóc, chính là Ân Ân chẳng phải cô nên đừng cố làm những việc gây chướng mắt tôi”