Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1519: Chương 1519: Giả nhân giả nghĩa giả từ bi




- Đúng rồi, anh đang nghĩ bậy gì vậy nhỉ

Dương Thần cười ha hả một cách ngốc nghếch nói

- Tình Nhi, em đợi một chút, anh sẽ trị thương cho em, biến em trở nên xinh đẹp trở lại

Con người lúc phải chịu đựng sự kích động kịch liệt thì luôn luôn bỏ sót những chuyện thường ngày không bao giờ quên, cũng sẽ rơi vào một loại khu mù của tình cảm

Dương Thần lúc nãy vừa nhìn thấy Chỉ Tình bị hủy hoại dung nhan, sự tự trách và đau lòng trong nội tâm khiến hắn nhất thời quên mất bản thân còn có bản lĩnh về “Diệu thủ hồi xuân” (mẹo khôi phục lại dung nhan).

Nói trắng ra là, dù tố chất tâm lý mạnh thế nào cũng có lúc phải đối mặt với sự khủng hoảng, chỉ là còn phải xem vấn đề gặp phải có đủ khiến chàng trai chấn động không.

Tiêu Chỉ Tình tuy là Cửu âm huyền mạch nhưng không phải cái gì cũng không thể dùng “Vãng niệm diễn sinh kinh” để trị.

Lúc trước bị súng bắn bị thương ở Australia, Dương Thần cũng bất lực trước nội tạng bị tổn thương của cô gái, tất cả bộ phận mà Cửu âm huyền mạch xâm chiếm.

Da thịt bên ngoài không có sự quấy nhiễu của Cửu âm huyền mạch thì Dương Thần sớm đã xử lý cho cô gái, lấy ra đầu đạn và nối liền miệng vết thương, đây cũng chỉ có thể khiến Tiêu Chỉ Tình sống sót để đợi đi tìm đại phu chữa trị.

Chuyến này phải trị thương cho khuôn mặt cô gái, Dương Thần càng không dám sơ xuất, từ trong nhẫn không gian nhanh nhẹn lấy ra một viên Long thủ đan thượng phẩm, nghiền thành bột phấn nhỏ mịn, chuẩn bị để rắc lên bồi dưỡng đầy đủ nguyên khí cho khuôn mặt của Tiêu Chỉ Tình.

Tiêu Chỉ Tình thấy xót lòng

- Ông xã, anh quá lãng phí rồi, Long thủ đan này là loại linh đan thượng phẩm, dùng xương rồng chế luyện thành, anh dùng Linh Xu hoàn hạ phẩm thì có thể có cùng hiệu quả mà.

- Đừng nhiều lời, anh cho em dùng thì em cứ dùng, có loại thuốc tốt như vậy tại sao lại phải để người phụ nữ của anh dùng loại thuốc hạ phẩm chứ

Dương Thần cố chấp nói

Chỉ Tình nghe xong thấy trong lòng ngọt lịm, ngoan ngoãn gật đầu

- Đợi lát nữa anh sẽ khử trừ những da thịt hoại tử trên khuôn mặt em trước, có thể sẽ đau một chút, nếu đau quá thì nói anh biết, chúng ta không cần gấp từ từ thôi cũng được

Dương Thần ấm giọng nói

- Ừ, không sao đâu, đau hơn nữa em cũng chịu được mà

Tiêu Chỉ Tình vui vẻ cười, cô không nói đùa, hàn độc của Cửu âm huyền mạch, hàng trăm ngàn độc tố đến từ đan dược đều ở trong cơ thể cô, so với sự giày vò mà cô phải chịu đựng thì vết thương về da thịt có đáng là gì chứ?

Hoặc đối với Chỉ Tình mà nói, bị Lạc Hàng đá mấy cái, phun vài ngụm máu cũng chỉ là những đau đớn bình thường mà thôi.

Cô gái nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy khiến cho đầu mũi của Dương Thần thấy xót xót.

Dương Thần không phải loại đàn ông thích khóc, cơ bản mà nói, nhiều lúc nói hắn lòng dạ sắt đá cũng không phải là quá đáng

Nhưng cái biểu hiện nội thương ngoại phát của Tiêu Chỉ Tình khiến người khác phải đau lòng, lại làm cho hắn khó mà khống chế bản thân được.

Nhẹ nhàng vén tóc cô gái để vào phía sau tai, Dương Thần hít sâu vào, cười chua chát hỏi

- Tình Nhi, anh vẫn thường nghĩ… nếu lúc đầu không phải gặp em ở Mỹ hoặc ở Trung Hải không ở cùng với em, thì em sẽ tốt hơn bây giờ không, ít nhất… họ sẽ không tìm được em, cũng sẽ không chịu những đau khổ như vậy.

Tiêu Chỉ Tình lắc lắc đầu, giơ tay sờ vào má của Dương Thần

- Vì biết được cái gì gọi là mật ngọt thì mới biết cái gì gọi là đau khổ, ông xã, anh đừng nghĩ lung tung nữa, nếu không chữa khỏi vết thương trên mặt em thì em sẽ khóc thật đấy.

Dương Thần hiểu ý cười, thở dài nói

- Được, vậy em nhắm mắt đi, thả lỏng người nằm xuống là được.

Tiêu Chỉ Tình ừm một tiếng rồi chầm chậm nằm xuống, nhắm đôi mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười khẽ.

Dương Thần suy nghĩ, trước vận dụng một luồng Quỳ thủy mỏng manh, nhẹ nhàng phủ lên da thịt đã hoại tử trên mặt Tiêu Chỉ Tình.

Qùy thủy không có công hiệu ăn mòn nhưng có thể đông lạnh trong phút chốc khiến cho một số dây thần kinh mất đi cảm giác đau.

Dưới lực khống chế chính xác của Dương Thần, sau khi đóng băng các phần cơ thịt, nhẹ nhàng dùng lực chân nguyên sờ nhẹ liền lộ ra phần da thịt mới ở phía dưới.

Dương Thần dùng bột Long thủ đan rắc vào chỗ vết thương, lập tức dùng lực thiên địa kích thích tổ chức khuôn mặt Tiêu Chỉ Tình, bắt đầu chậm rãi tự mình chữa trị.

Dương Thần rất tỉ mỉ, tiến hành theo tuần tự, để đảm bảo mỗi một thớ thịt đều hoàn mỹ không giả tạo, dù sao cũng nên tỉ mỉ không được tùy tiện là được.

Tiêu Chỉ Tình từ đầu tới cuối đều cười nhẹ, không hề mở mắt dường như đang trong quá trình tận hưởng.

Qua khoảng một khắc, Dương Thần thở một luồng hơi dài

- Được rồi, mở mắt ra đi

Tiêu Chỉ Tình chậm rãi ngồi dậy, bàn tay trắng nõn có chút run rẩy sờ vào mặt của mình, Dương Thần chỉ cười tủm tỉm nhìn cô.

Bóng loáng, mịn màng, mềm mại.

Bàn tay Tiêu Chỉ Tình chỉ sờ lướt qua một lần nhưng trong khóe mắt đã tràn đầy nước mắt.

Con gái làm sao lại không lo lắng cho diện mạo của mình, dù có cố gắng bình tĩnh thế nào chăng nữa thì cuối cùng cũng phải để ý thôi.

Dương Thần cười ha hả, trên tay ngưng tụ một mảng sương lạnh, hội tụ linh thủy trời đất kết thành một tấm gương hàn băng bóng loáng.

- Xem đi, Tiểu Tình Nhi của anh, ông xã không hề gạt em, còn đẹp hơn trước kia nữa

Dương Thần trong lòng cảm thấy vui sướng vô cùng.

Tiêu Chỉ Tình nhìn thấy hình ảnh của mình trong tấm gương hàn băng, sau khi xác định không phải lầm lẫn thì nhào vào người Dương Thần một cách phấn khởi, ôm lấy hắn dùng hết sức lực hôn lấy hôn để vào mặt hắn.

Dương Thần muốn nói gì đó nhưng phát hiện ra cô gái lại ôm hắn “hu hu” khóc nức nở.

Dương Thần bất lực vỗ vỗ vào sau lưng cô, để cô thỏa sức mà khóc, những cảm xúc tích tụ của những ngày qua, hãy để nó được giải phóng.

Cùng lúc đó, trên hành lang đi lại rộng rãi bên phía nam của Lạc gia

Dưới ánh sáng mặt trăng và các vì sao, Lạc Tiểu Tiểu đang đi những bước đi nặng nhọc, một mình lặng lẽ trở về chỗ ở của mình.

Cô gái đã hồi phục vết thương nhưng vết máu trên ngực lại không hề phai mờ.

- Cô em gái thân yêu của tôi, trễ thế này rồi, em lại đi đâu vậy?

Một giọng nói hắc ám từ phía trước Lạc Tiểu Tiểu truyền lại.

Lạc Tiểu Tiểu trong sự mơ màng chợt bừng tỉnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thanh niên tóc ngắn đó liền nở nụ cười gượng gạo, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

- Anh…

Lạc Tiểu Tiểu kêu lên một cách yếu ớt, không đáp lại

- Hừ

Lạc Hàng nhếch miệng, cười lạnh nói

- Em tưởng anh không biết sao, những ngày này em đều chạy vào phòng luyện đan suốt.

- Em… em…

Hai tay Lạc Tiểu Tiểu nắm chặt hai mép váy, đầu ngày càng cúi thấp xuống.

Lạc Hàng đi đến trước mặt Lạc Tiểu Tiểu, nhìn cô một cách ngạo nghễ

- Lúc trước tao đã từng bực mình chuyện con tiện nhân kia bị tao đá bị thương rồi, lần sau tao tới thì vết thương của cô ta lại lành hơn rất nhiều, vốn tưởng là người trong hội trưởng lão chữa thương cho ả, kết quả là hỏi lão già Lạc Trầm mới biết chính là con tiểu tiện nhân mày.

Lạc Tiểu Tiểu nói một cách ấm ức

- Anh… chị Chỉ Tình quá đáng thương rồi…

- Chị Chỉ Tình? Ả chó cái đó cũng có tên hả? Mày rốt cuộc đang giúp cho ai vậy?

Lạc Hàng giận dữ mắng với đôi mắt đỏ ngầu

Trong mắt của Lạc Tiểu Tiểu chứa đầy nước mắt, cô bước lùi hai bước, tuy rất sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nói

- Chị ấy… chị ấy dù sao cũng đã từng là vị hôn thê của anh mà… hơn nữa… gia tộc của chúng ta đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với chị ấy, làm sao có thể đánh chị ấy thêm nữa, những đau khổ chị ấy phải chịu đã đủ lắm rồi…

- Câm miệng

Lạc Hàng sải bước tiến lên, dang tay ra, đang trong tư thế tính tát cô gái một bạt tai.

Nhưng tay vừa dang ra một nửa lại dừng lại, từ từ để tay xuống, không đánh nữa.

Lạc Tiểu Tiểu sợ đến nỗi thân người co rúm lại, khuôn mặt biến sắc, sau đó phát hiện Lạc Hàng không đánh tiếp nữa mới ngẩng đầu nhìn lên một cách tội nghiệp.

Nét mặt Lạc Hàng mang vẻ tức giận tàn độc

- Mày nhìn lại mày xem, nghe mấy lời giả nhân giả nghĩa giả từ bi của mày, thật là thứ tiểu tiện nhân ăn cây táo rào cây sung, không biết tốt xấu

- Hôm nay tao không đánh mày không phải mày không đáng bị đánh mà là đánh mày thì mày lại lộ ra vẻ mặt đáng thương đang bị ăn hiếp đó, sau đó để cha tới tìm tao tính sổ.

- Nhưng Lạc Tiểu Tiểu, mày đừng tưởng mày mang họ Lạc, có cha bảo vệ mày thì tao không thể làm gì mày

- Tuy mày đã được gọi về gia tộc nhưng không có nghĩa là thân phận của mày thật sự được thay đổi… mày chẳng qua chỉ là tiểu tạp chủng mà một nữ tử thế tục đã hạ sinh, vốn dĩ không xứng làm con cháu nối dõi của Lạc gia.

- Mày đối xử tốt với Tiêu Chỉ Tình, e rằng là vì cùng chung cảnh ngộ thôi, cô ta là tạp chủng, mày cũng vậy.

Sắc mặt Lạc Tiểu Tiểu trắng bệch, buồn bã nhìn anh trai

- Anh… sao anh có thể nói em như vậy, em… tuy từ nhỏ em đã biết dì Lãnh không phải mẹ ruột của em nhưng em trước giờ vẫn xem anh là anh trai ruột, cha kêu em phải nghe lời anh, em vẫn luôn nghe lời anh… sao bây giờ anh có thể đối xử với em như vậy…

- Hừ

Lạc Hàng nhe răng cười độc ác

- Nếu mày thật sự nghe lời tao thì mày đã không nên nâng cao tu vi nhanh như vậy trong một thời gian ngắn, nếu mày nghe lời tao thì mày đã không dẫn tới sự coi trọng của hội trưởng lão với mày.

- Lúc trước mày luôn miệng nói rằng người kế thừa gia tộc chính là anh mày, nhưng bây giờ thì sao, mày không những được cha chống lưng mà còn muốn giành chức vị người kế thừa với tao?

- Là mày vờ vịt muốn làm đứa em gái tốt, kết quả là đợi thời cơ đến, nhân lúc tao không thể có bước đột phá, khiến cha không vừa lòng, liền nhân cơ hội thừa nước đục thả câu! Mày là đồ dối trá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.