Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1520: Chương 1520: Sự hoang mang của Lạc Tiểu Tiểu




Lạc Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn nét mặt hung ác của người huynh trưởng đang đứng trước mặt, cô hoàn toàn á khẩu không trả lời được

Trong lòng cô luôn có một giọng nói vang vọng “Sao anh ấy có thể nói như vậy? Sao anh ấy có thể không nói đạo lý như vậy?”

Trong khóe mắt Lạc Tiểu Tiểu lộ ra một tia nhìn đau thương xé lòng, cô phát hiện bản thân mình đã nghĩ quá ngây thơ, thế giới này dường như khác hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng.

Tại sao mọi người cứ phải tổn thương lẫn nhau, không thể tương thân tương ái như những người trong nhà, tại sao cứ phải nói lời độc ác tổn thương người khác như vậy…

Lạc Tiểu Tiểu không hiểu, cô cũng không muốn hiểu, cô cảm thấy người anh trai trước mặt rất khủng khiếp, khiến cô muốn bỏ chạy, muốn rời khỏi nơi ghê tởm này.

Nhưng cô có thể đi đâu đây, đây là nơi cô trưởng thành từ khi cô có ý thức về mọi chuyện, một cành cây ngọn cỏ, mỗi một gương mặt ở đây đều khắc sâu trong tiềm thức của cô.

Đây là nhà của cô, thế giới bên ngoài, cô không biết gì cả.

Vốn dĩ nghĩ rằng giới thế tục sẽ khác với gia tộc mình nhưng ngày hôm đó, trong tiệm cơm Du lạc viên, xém chút nữa bị giết chết bởi người đàn ông mình thích, Lạc Tiểu Tiểu mới ý thức được bản thân mình vốn dĩ không thuộc về chỗ đó.

Bản thân có cố gắng thế nào thì người ta cũng sẽ không thích mình, cũng giống như những người trong nhà như dì nương, huynh trưởng, nhị thúc, tam thúc… đã tận mắt nhìn thấy cô trưởng thành, bất kể cô nghe lời họ thế nào, bọn họ đều không thương yêu cô từ tận đáy lòng.

Ngay lúc này, một giọng nói trầm nhưng đầy uy nghiêm từ không trung vọng lại

- Hai người các con ở đây làm gì?

Lạc Hàng ngẩn ra, sắc mặt lộ vẻ kinh sợ, ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc y phục màu xanh, tóc đen bay lên, thần sắc lạnh lùng, đang nhìn mình với ánh mắt sắc bén.

- Phụ… phụ thân

Anh ta vốn nghĩ rằng Lạc Thiên Thu đang bế quan tu luyện mới đúng, nên rất kinh ngạc, không biết tại sao Lạc Thiên Thu lại đột nhiên xuất quan.

Lạc Tiểu Tiểu cũng ngẩng đầu lên, thấp giọng gọi “ Cha”

Lạc Thiên Thu từ từ bay xuống dưới, dường như đồng thời nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lạc Hàng và Lạc Tiểu Tiểu

- Lúc này mà còn không ở phòng mình tu luyện và nghỉ ngơi, lại đến chỗ này động mồm mép, muốn làm mất mặt ta phải không, muốn để những người trong hội trưởng lão thấy được các ngươi đang đấu khẩu như thế nào hả?

Lạc Hàng sợ hãi cười gượng nói

- Phụ thân, con… con chỉ tùy tiện nói mấy câu với em gái thôi, không có chuyện gì đâu

- Hử…

Lạc Thiên Thu híp híp mắt nói

- Ta thấy ngươi bây giờ có đủ lông đủ cánh rồi, không những xem ta là thằng ngốc, mà đường đường là một người đàn ông mà lại sợ hãi tranh chấp với một đứa con gái

- Con làm sao dám lừa cha ạ

Lạc Hàng cười cứng, lắc đầu liên hồi

- Từ nhỏ đến lớn, tài nguyên cho ngươi chính là nhiều nhất trong các đệ tử gia tộc, ngươi bây giờ lại vì em gái ngươi vừa bước vào Hóa thần kỳ liền trở thành bộ dạng như vậy, ngươi thật đang an ủi ta đó hả

Nét mặt Lạc Thiên Thu có mấy phần hắc ám

Lạc Hàng toàn thân giật mình, cắn răng, đứng thẳng người nói

- Phụ thân, con đã biết sai, con tất nhiên không phụ sự kỳ vọng của phụ thân

Anh ta biết không thể tiếp tục che giấu được nên đành thẳng thắn thể hiện thái độ của mình.

- Đã như vậy, thì nên cút về phòng mình, ta có thể cho ngươi biết, Tiêu gia và Ninh gia sớm đã xuất hiện những thanh niên tài giỏi cùng độ tuổi với ngươi bước vào Minh thủy kỳ, năm sau trước cuộc thi Hội võ tam gia nếu ngươi không thể đạt đến Minh thủy kỳ thì hãy đợi ta sẽ xử lý ngươi thế nào

Lạc Thiên Thu trừng mắt nói

Lạc Hàng cuống cuồng đáp “vâng”, vẻ mặt trang nghiêm, không biết vô tình hay cố ý quay đầu lại, dùng ánh mắt cảnh cáo liếc Lạc Tiểu Tiểu rồi phi thân rời khỏi.

Sau khi Lạc Hàng rời khỏi, Lạc Thiên Thu nhìn Lạc Tiểu Tiểu với ánh mắt lóe sáng, cuối cùng bình thản nói

- Con cũng về phòng đi, sau này đừng cãi nhau với anh con nữa.

Lạc Tiểu Tiểu thân người mềm nhũn run lên, ngẩng đầu lên một cách buồn bã, ấm ức nói

- Cha… con không phải cố ý tranh cãi với anh đâu

- Có hay không không quan trọng, ta không quan tâm, đã là người của đại gia tộc, lục đục với nhau, người ăn người cũng là chuyện thường, con có thể tiếp tục thắng được anh con là bản lĩnh của con, nếu con bị anh con đánh bại, vậy thì con không xứng làm con gái Lạc gia, không có ai thương tiếc cho con cả đâu

Lạc Thiên Thu hờ hững nói

Lạc Tiểu Tiểu cắn nhẹ môi, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự chua xót, nét mặt tươi đẹp cô đơn vô cùng.

- Cha… tại sao mọi người không thể yêu thương con, con rõ ràng không muốn tranh chấp gì cả, gia tộc vốn dĩ sẽ do anh con thừa kế… con cũng chưa từng nghĩ sẽ nhận được sự xem trọng của ai cả.

- Từ nhỏ cha đã nói với con, mẹ con đã qua đời, con là đứa con không có mẹ… cho nên con đặc biệt nghe lời, sợ mọi người không thương con, con chỉ hy vọng có thể trở thành một phần trong gia tộc thôi…

- Mấy năm nay con sống ở thế tục, nhìn thấy những người bạn học bên cạnh, họ ở cùng với ba mẹ, tuy là phải có sinh lão bệnh tử, đau khổ u sầu nhưng con rất ngưỡng mộ họ, vì họ mới giống người một nhà

- Cha có thể nói con biết không, có phải con thật sự không thể khiến người ta thích con, nên mọi người đều không thích con, hay là nói… nhà chúng ta, thật sự không thể ở cùng với nhau một cách đơn giản như vậy, nhất định phải một mất một còn

Lạc Tiểu Tiểu dùng đôi mắt trong suốt lấp lánh nhìn Lạc Thiên Thu, giống với một tinh linh biết nói chuyện

Hơi híp híp mắt, biểu cảm của Lạc Thiên Thu vẫn lãnh đạm và lạnh lùng, chỉ có điều góc chân mày nhảy lên một cái

Rất lâu sau, Lạc Thiên Thu trầm giọng nói

- Muốn tìm thấy đáp án, chỉ có một con đường

- Là… gì?

Lạc Tiểu Tiểu nhìn phụ thân với đôi mắt hy vọng

- Trở nên mạnh mẽ

Lạc Thiên Thu nhấn mạnh nói

- Một ngày nào đó, con có đủ thực lực đối mặt với bất cứ người nào mà không e sợ thì con sẽ hiểu, tất cả những gì con đang mù mờ, đều là tại sao.

Lạc Tiểu Tiểu ngạc nhiên, trong mắt chứa đầy những điều không thể lý giải, không hiểu sự hoang mang này có liên quan gì đến việc tu luyện

Lạc Thiên Thu xoay người, lưng của ông đối mặt với cô rồi từ từ đi khỏi.

- Vận mệnh của con nằm trong tay con, ta tuy là cha đẻ của con nhưng ta không thể vĩnh viễn bảo vệ cho con, cũng không thể cho con biết làm cách nào lựa chon cho tương lai, anh của con cũng là con ruột của ta, trong các con ai mới có thể tiếp tục sống thì phải xem trái tim các con có chọn đúng phương hướng hay không.

Lời vừa dứt thì bóng của Lạc Thiên Thu cũng đã khuất xa.

Sau khi đứng chôn chân ở sân thì Lạc Tiểu Tiểu lau nước mắt trong khóe mắt, thoáng chút suy nghĩ.



Lúc này tại lầu ba phòng luyện đan

Dương Thần đợi Tiêu Chỉ Tình khóc xong thì lại dùng Vãng niệm diễn kinh sinh trấn áp Cửu âm huyền mạch và độc tố với số lượng lớn đang bắt đầu giày vò cô, để tránh độc tố bên trong cơ thể cô được dịp bộc phát, còn về trị tận gốc thì tạm thời Dương Thần chưa có cách.

Xong xuôi, Dương thần lấy ra một bộ y phục nữ nhi sạch sẽ, giúp Tiêu Chỉ Tình tắm rửa sạch sẽ rồi thay cho cô.

Hai người nhìn thấy cơ thể nhau ở trên giường không biết bao nhiêu lần rồi nên việc thoát y thay y phục gì đó, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng.

Dương Thần nhìn thân hình lung linh mê người sau khi tắm rửa sạch sẽ của Tiêu Chỉ Tình mà không hề nổi chút tà sắc vì hắn biết lúc này không phải là thời điểm của nhau.

Tiêu Chỉ Tình chải lại mái tóc, với chiếc cổ trắng, nước da trắng nõn, cuối cùng cũng hồi phục lại dáng vẻ thanh tú mỹ miều của trước đây, vô cùng chói lọi.

Lúc này, Tiêu Chỉ Tình mới nghĩ tới việc Dương Thần làm cách nào lại giả dạng Lạc Phong, làm cách nào tìm ra chỗ này.

Dương Thần lại đem chuyện xảy ra gần đây kể lại một cách đơn giản cho cô, Tiêu Chỉ Tình đối với kỹ thuật ngụy trang của Nhất diệp chướng mục thật sự kinh ngạc, hơn nữa còn biết được Tố Tâm đã được Dương Thần cứu ra, Dương Thần còn giết thái thượng trưởng lão của Tiêu gia, Tiêu Chỉ Tình chuyển từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vô cùng thích thú.

- Vú vẫn còn sống, thật tốt quá rồi! Cám ơn anh ông xã!

Tiêu Chỉ Tình cảm động đến nỗ không biết phải nói gì

Dương Thần đến đây cứu cô, cô đã cảm thấy cảm động phát khóc, mà còn cứu Tố Tâm - người mà không hề có chút quan hệ gì với hắn, chỉ vì Tố Tâm là vú nuôi và ân nhân của cô.

Tiêu Chỉ Tình hiểu, đây là bởi vì Dương Thần xem ân nhân của cô như là ân nhân của hắn, điều này càng khiến cho cô trân trọng hơn.

Cứ cho là hai vợ chồng trên danh nghĩa thật thì thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông làm được chuyện này như Dương Thần, tuy rằng sự gặp gỡ giữa người với người và thực lực địa vị không giống nhau nhưng không màng nguy hiểm để cứu một người không quen biết thì không phải là chuyện đùa đâu.

Tiêu Chỉ Tình cảm thấy trái tim mình nhanh chóng bị hòa tan rồi, đây là lý do tại sao các chị em đó lại không cách nào kháng cự lại lực hấp dẫn của người đàn ông này, nếu không phải hoàn cảnh thật sự không thích hợp thì cô hận mình không thể ngay lập tức quấn quýt với Dương Thần.

Sau khi Dương Thần giải thích xong, nét mặt nghiêm lại, hỏi

- Tình Nhi, bây giờ đến chuyện của em, anh nghe vú Vương nói tình cảnh lúc đó là Lạc Tiểu Tiểu và Lạc Hàng cùng với một lão già đã bắt em, phải không?

- Ừm

Tiêu Chỉ Tình gật đầu, nói

- Là Lạc Hàng, còn một quản gia tên Lạc Lôi, còn về Lạc Tiểu Tiểu

Tiêu Chỉ Tình do dự một lúc, rồi thả lỏng chân mày, có chút khó hiểu nói

- Tuy là không thể phủ nhận rằng cô ta là người tiết lộ bí mật nhưng cô ta dường như không có ác ý gì với em cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.