Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 154: Chương 154: Kế hoạch được như ý




Tiếu Dĩnh vốn là một người mạnh mẽ, sao có thể chấp nhận được Hạ Tử Sơ lớn lối như vậy? Một cái tát mạnh giáng xuống má Hạ Tĩnh Sơ khiến cô ta mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống, cả người lảo đảo về sau mấy bước.

Cảnh này không khác gì cảnh mười năm trước, bưng mặt cúi đầu, khóe miệng Hạ Tĩnh Sơ cong lên nụ cười giễu cợt pha chút độc ác.

“Lăng phu nhân, bà vẫn giống mười năm trước, không biết kiềm chế chút nào! Giống như một người đàn bà chanh chua vậy...” Hạ Tĩnh Sơ ngẩng đầu lên, một tay che gò má bị đánh, cười giễu cợt, đôi mắt không chút sợ hãi, cô chỉ nhìn Tiếu Dĩnh, lạnh lùng châm chọc nói.

Cụm từ “Người đàn bà chanh chua” lại một lần nữa kích thích Tiếu Dĩnh, nhớ tới Lăng Chí Tiêu cũng nói với mình như vậy, trong lòng Tiếu Dĩnh đau nhói.

Có vài người, chỉ khi mất đi mới thấy thật quan tâm. Tâm trạng của Tiếu Dĩnh lúc này chính là như vậy, bà từng cho rằng mình không yêu Lăng Chí Tiêu, cũng không quan tâm ông, cả đời bà chỉ yêu đứa con trai duy nhất là Lăng Bắc Hàn. Sau khi đối mặt với sự phản bội của Lăng Chí tiêu, bà mới phát hiện, thật ra thì bà thật sự yêu Lăng Chí Tiêu.

Thấy khóe miệng Tiếu Dĩnh thoáng qua một tia đau đớn, Hạ Tĩnh Sơ bỗng cảm thấy khoái cảm trả thù.

Trước mắt người phụ nữ quyền quý này, nếu như không phải do bà ta, cô đã có thể được gả cho Lăng Bắc Hàn, đã có tình yêu của anh, có tài năng, địa vị, thậm chí còn có tất cả! Nhưng bây giờ thì sao?

“Hạ Tĩnh Sơ, cô vẫn tham lam giống mười năm trước! Đừng hòng uy hiếp được tôi, muốn đấu với tôi, cô còn quá non!” Tiếu Dĩnh trừng mắt nhìn Hạ Tĩnh Sơ, từng chữ từng câu thâm độc nói! Bà không hề hối hận lúc đầu đã ép Hạ Tĩnh Sơ rời đi, mười năm trước không, mười năm sau cũng không!

Cho dù ban đầu làm tổn thương Lăng Bắc Hàn, nhưng bà cũng hiểu, cho dù mười năm trước Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ ở cùng một chỗ, sau này cũng sẽ không hạnh phúc! Người phụ nữ này quá tham lam, không chỉ sẽ hủy hoại tiền đồ của Lăng Bắc Hàn, mà còn có thể làm tổn thương anh!

Hối hận duy nhất của bà chính là hôm đó đẩy cô ta xuống sông khiến cô ta sảy thai.... Lúc ấy bà không biết Hạ Tĩnh Sơ đã mang thai ......

“Thật sao? Cho dù tôi phơi bày sự xấu xa của bà ngoài ánh sáng, chỉ cần tôi nói cho con trai bảo bối của bà biết, tôi từng mang thai đứa con của anh ấy, còn bị bà hại sảy thai.....”

“Đó không phải là con của nó! Mà do cô vụng trộm với người khác!” Tiếu Dĩnh kích động ngắt lời cô, cố ý kích thích Hạ Tĩnh Sơ, đôi mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Hạ Tĩnh Sơ, cô ta không hề kích động như trong tưởng tượng của bà, cũng không nóng lòng phản bác, điểm này khiến Tiếu Dĩnh kinh hãi.

Chẳng lẽ mình thật tự gián tiếp hại chết cháu mình? Trong lòng Tiếu Dĩnh bị khuất đảo một hồi, nhưng gương mặt vẫn tàn nhẫn nhẫn nhìn chằm chằm Hạ Tĩnh Sơ.

“Lăng phu nhân, bà đừng kích động, bà hoàn toàn có thể đi hỏi con trai bảo bối của bà. Chỉ là, bà dám hỏi sao? Không sợ con trai của bà không nhận bà sao? Ha ha.......Tiếu Dĩnh, bà thật là thất bại! Đây chính là báo ứng của bà vì đã hại tôi!” Hạ Tĩnh Sơ trừng mắt nhìn Tiếu Dĩnh, điên cuồng cười nói, vẻ mặt hài lòng.

Tiếu Dĩnh nhìn dáng vẻ hả hê của Hạ Tĩnh Sơ, lòng tràn đầy phức tạp! Cô ta nói không sai, bà không dám hỏi Lăng Bắc Hàn, hỏi cũng không để làm gì. Bà sẽ không để cho Lăng Bắc Hàn biết chuyện này!

“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Nói điều kiện đi!” Tâm trạng Tiếu Dĩnh bình phục lại, nhìn Hạ Tĩnh Sơ, lạnh giọng hỏi.

“Vẫn là câu kia, tôi muốn Lăng Bắc Hàn! Bà phải nghĩ ra cách để anh ấy ly hôn, phá hỏng tình cảm của anh ấy và Úc Tử Duyệt!” Hạ Tĩnh Sơ bỏ bàn tay che má xuống, nhìn Tiếu Dĩnh, tự tin cười nói.

Tiếu Dĩnh nhìn dáng vẻ hả hê của Hạ Tĩnh Sơ, thật hối hận vì mười năm trước không giải quyết cô ta triệt để! Cô ta bây giờ muốn phản đòn mạnh mẽ sao!

“Cô cho rằng sau khi nó ly hôn sẽ ở bên cạnh cô sao? Nó đã sớm không yêu cô!” Tiếu Dĩnh cất giọng nói sự thật.

Lời nói của Tiếu Dĩnh khiến tim Hạ Tĩnh Sơ nặng nề như bị nện một cái, nơi sâu thăm nhất bị tan nát, đau đến tê tâm liệt phế, kèm theo tức giận!

Dáng vẻ của Hạ Tĩnh Sơ bị thu hết vào trong đáy mắt Tiếu Dĩnh, hiện tại, việc duy nhất bà phải làm chính là lật tẩy chuyện cô sảy thai!

“Điều này không quan trọng, bà chỉ cần làm việc nên làm, nếu không tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm anh ấy....” Hạ Tĩnh Sơ chậm rãi mở miệng, mặt không chút thay đổi, giống như bị buộc đến bước đường cũng. Người càng bị như vậy, làm việc càng cực đoan.

Tiếu Dĩnh biết rõ điều này.

“Nằm mơ! Chưa một ai dám uy hiếp tôi như vậy, Hạ Tĩnh Sơ, tôi sẽ khiến cô lăn lộn không nổi ngoài đời! Giống như mười năm trước!” Tiếu Dĩnh tức giận nói xong đi về phía xe của mình.

“Tôi không sợ bà! Bà cứ thử xem! Đến lúc đó đừng trách tôi không cho bà cơ hội!” Hạ Tĩnh Sơ tức giận nhìn bóng lưng cao quý của Tiếu Dĩnh, khóe miệng giễu cợt cười, vẻ mặt cực kỳ ác độc.

Kế hoạch thành công, cô hả hê lên xe, nhìn ánh chiếu hậu trong xe, cô đưa tay vuốt ve gò má còn ửng đỏ, giay phút đó cô cảm thấy người trong gương thật xa lạ.

“Mình là Hạ Tĩnh Sơ sao? Thật sự là Hạ Tĩnh Sơ sao?” cô lại lầm bầm mở miệng, tự hỏi.

Cô biêt rõ Lăng Bắc Hàn đã không còn thương cô, cho dù có lấy được người anh, nhưng cũng không chạm được vào tim anh. Nhưng cô vẫn cố chấp, cố chấp như vậy, cố chấp không cam lòng!

Những năm qua, cô không phải không muốn đi tìm Lăng Bắc Hàn, nhưng cô chịu sự khống chế của Tiếu Dĩnh, căn bản không có cách đến gần anh! Cho đến mấy năm nay kinh tế thủ đô phát triển, vốn định tìm cơ hội đến gần Lăng Bắc Hàn, không ngờ anh lại đột nhiên muốn kết hôn.

Trong đầu vẫn còn hiện rõ dáng vẻ ngày anh kết hôn......

Không phải người đàn ông đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn;

Không phải người đàn ông vì muốn tặng cô quà sinh nhật mà nửa đêm lén lút đến quân khu lấy vỏ đạn ghép thành chuông gió cho cô;

Không phải người đàn ông vì cô mà đi làm mua cho cô cái đĩa CD;

Cũng không tồn tại người đàn ông vì cô mà từ bỏ ước mơ nhập ngũ, cùng cô chạy trốn......

Dưới bụng mơ hồ đau đớn, Hạ Tĩnh Sơ đưa tay khẽ xoa nơi đó, cơn đau khiến cô rơi lệ, “Ô......” Gục trên tay lái, cô lại bật khóc......

Tiếu Dĩnh rảnh rỗi vài ngày trở về Lăng gia, Lăng Chí Tiêu bận rộn xã giao, mấy ngày nay, Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt bị bà cụ gọi về nhà cũ ở.

Mùng bảy, cũng là ngày nghỉ đông cuối cùng của Lăng Bắc Hàn, hai người ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh lại, dường như cùng nhau mở mắt. Úc Tử Duyệt vùi trong khuỷu tay anh, cái đầu nhỏ cọ xát, “Ba mẹ làm sao bây giờ? Em vẫn không tin cha là người như vậy, anh nói xem có phải là có hiểu lầm hay không?”

Chẳng lẽ ba mẹ chồng cứ tiếp tục giằng co như vậy sao? Ly hôn, dường như có chút không thể, theo cô biết hôn nhân của ba mẹ chồng cũng là do cha mẹ sắp xếp, Tiếu gia cũng là danh môn.

“Ngoại tình tư tưởng cũng coi như ngoại tình, mặc dù ông cụ chưa phát sinh cụ thể chuyện gì....” Lăng Bắc Hàn quay đầu, nhìn Úc Tử Duyệt nói, lời nói rất khéo léo, Úc Tử Duyệt hiểu ý gật đầu một cái, “Nhưng đúng là ông ấy có chăm sóc một người phụ nữ! Chuyện này em không cần phải quan tâm!” Lăng Bắc Hàn đưa tay ngắt mũi cô một cái, trầm ổn nói.

“Ngoại tình tư tưởng cũng là ngoại tình, cho nên, Úc Tử Duyệt, sau này anh không ở nhà, em không được nghĩ đến người đàn ông khác! Hiểu không?” Lăng Bắc Hàn lật người đè cô xuống, ngắm nghía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trầm giọng nói.

Vật nóng rực chống vào hai chân cô khiến tim Úc Tử Duyệt nhảy loạn lên, nhưng lại nghĩ tới việc ngày mai anh phải về bộ đội, trong lòng lại cảm thấy mất mác, “Vậy còn anh thì sao? Em không ở bên cạnh anh, anh cũng không được nghĩ đến người phụ nữ khác!” cô nhìn anh, bá đạo ra lệnh.

Lăng Bắc Hàn cúi đầu, hôn lên môi cô, Úc Tử Duyệt nhiệt tình đáp lại anh, rồi sau đó, hai người buông nhau ra, Lăng Bắc Hàn cởi bỏ trói buộc giữa hai người, chen vào từng chút, Úc Tử Duyệt nhíu chặt lại lông mày, vẫn còn khô khốc, không muốn anh hành hạ như vậy, nhưng chỉ chốc lát sau, cô đã thích ứng được sự hiện hữu của anh.

“Anh ở trong bộ đội, xung quanh tất cả đều là đàn ông, có thể nghĩ đến ai?” Lăng Bắc Hàn thấp giọng gợi cảm nói, động tác chậm rãi....

“Ưm......” Úc Tử Duyệt bị anh hành hạ mất đi khả năng suy nghĩ, lúc anh uyển chuyển phía dưỡi khẽ rên rỉ.....

Sáng sớm, hai người lại triền miên ân ái một lúc lâu mới lưu luyến rời giường.

Lúc Úc Tử Duyệt nhìn thấy mẹ chồng Tiếu Dĩnh thì cảm giác đầu tiên chính là, bà tiều tụy đi nhiều. Thấy bọn họ đi tới, động tác của bà ưu nhã ung dung cầm thìa khuấy nhẹ cà phê trong tách, sau đó để cái thìa lên cái đĩa, tay trái tự nhiên đỡ đĩa đệm tách cà phê lên, tay phải cầm tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm.

Có thể thấy được, bà là một người vô cùng quan tâm đến lễ nghi nơi công cộng.

Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt ngồi xuống đối diện Tiếu Dĩnh, hôm nay hai người trên tay còn mang nhẫn cưới. Tiếu Dĩnh nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của mình một chút, chợt cảm thấy có chút châm chọc mỉa mai.

“Mẹ, mấy ngày nay mẹ có khỏe không? Lúc nào thì về nhà ạ?” Úc Tử Duyệt thấy mẹ con bọn họ vẫn không mở miệng nói lời nào, cô mở miệng, trực tiếp hỏi.

Tiếu Dĩnh nhìn Úc Tử Duyệt, thấy trên mặt cô nụ cười ngây thơ, lúc nói chuyện tự nhiên không câu nệ, trong lòng âm thầm quan sát, cô gái như thế, đơn giản, thẳng thắn, không có tâm cơ. Chỉ là đó cũng là chút khuyết điểm.

Chí ít người có tính cách như vậy, không thích hợp ở nơi tranh giành quyền thế như thế này.

Bà vẫn cho rằng, người phụ nữ có năng lực, có kiên quyết mạnh mẽ mới xứng đáng với con trai của bà, cũng có thể trợ giúp con trai bà. Sau khi liên tục bới móc bà mới phát hiện, bà muốn tìm con dâu, nhưng thật ra là muốn tìm một người giống như mình.

Nhếch miệng nở nụ cười tự nhiên ưu nhã, “Mẹ vẫn khỏe” bà lạnh nhạt nói.

Vô tình nhìn thấy nụ cười không kẽ hở trên khóe miệng Tiếu Dịch, trong lòng Lăng Bắc Hàn phức tạp, đã bao lâu rồi bà không nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm?

“Thật ra ông già không phát sinh với người phụ nữ kia chuyện gì, mẹ trở về đi, hai ngày nay thân thể bà nội không tốt!” Lăng Bắc Hàn cuối cùng lên tiếng, giọng nói tự nhiên, không pha bất cứ tia cảm tình nào.

Ông ấy đã sớm chán ta! Trong lòng Tiếu Dĩnh gào thế, đối mặt với con trai, trong lòng càng chua xót hơn!

“Chuyện của chúng ta, các con không cần để tâm. Giữ gìn cuộc hôn nhân của mình cho tốt....” Câu cuối cùng Tiếu Dĩnh nói vô cùng cứng nhắc, nhưng vẫn buộc phải nói, nói như vậy cũng coi như là bà hài lòng về cuộc hôn nhân của hai người bọn họ.

Lăng Bắc Hàn ngạc nhiên thấy chuyển biến của Tiếu Dịch, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bà không cần thiết phải cố chấp nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.