Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 153: Chương 153: Một cái tát




Thấy bà bị tổn thương, rốt cuộc anh vẫn thấy đau lòng. Đó là mẹ của anh, người đã sinh ra anh, nuôi nấng anh! Sau khi Tiếu Dĩnh xuống lầu, chẳng thèm nhìn ai, đi một mạch ra khỏi cửa.

“Mẹ......” Úc Tử Duyệt nhìn Tiếu Dĩnh rời đi, khẽ gọimột tiếng, liếc mắt nhìn Lăng Bắc Hàn không nhúc nhích, sao người nhà này ai cũng lạnh lùng như vậy? Úc Tử Duyệt trong lòng tức giận nghĩ, sau đó nghe thấy tiếng động cơ xe hơi từ sân truyền vào...

Chỉ chốc lát sau, Lăng Chí Tiêu mặc quân trang từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt nghiêm túc cũng dịu đi thành hiềnlành, “Đến rồi à...” Ông lạnh nhạt nói.

“Ông cụ, đến thư phòng nói chuyện một chút!” Lăng Bắc Hàn nhìn Lăng Chí Tiêu, trầm giọng mở miệng, Lăng Chí Tiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đầu một cái, đến thư phòng trước

“Bà cụ, bà đừng tức giận nữa, tôi lên tầng trên xem thế nào...” Dì Vương thấy Úc Tử Duyệt đến gần, nói với bà cụ. Úc Tử Duyệt biết ý đi tới sau lưng bà cụ, không ngừng vỗ lưng bà.

“Làm tôi tức chết mất!” bà cụ vẫn tức giận nói, lại ho khan mấy tiếng.

“Bà nội, bà đừng tức giận á! Hiện tại không khí trong lành, con đỡ người ra cửa phơi nắng, được không?” Úc Tử Duyệt ngọt giọng an ủi bà cụ, bà cụ cũng nghe lời đứng lên.

“Nha đầu, con đừng học hai vợ chồng già bọn họ, nếu đã kết hôn thì phải giữ chặt lấy nhau! Đừng để cho người thứ ba có cơ hội lợi dụng! Không phải bà bao che cha con, nhưng mà mẹ con cũng không đúng mực.” Bà cụ vừa đi vừa nói.

Úc Tử Duyệt nghe thấy vậy thì đầu óc mơ hồ, nhưng chỉ thoáng qua, cô liền trợn tròn mắt, miệng há hốc hình chữ O!

“Bà nội...... bà nói, cha con, cha con ngoại tình?” ra ngoài cửa, Úc Tử Duyệt lắp bắp hỏi.

“Nhỏ giọng một chút! Không sợ người khác nghe thấy mất mặt sao?” bà cụ lạnh lùng nói với Úc Tử Duyệt, ngồi xuống cái ghế gần đó, gương mặt cổ quái. Úc Tử Duyệt vẫn khiếp sợ trong lòng, thế nào cũng không hiểu nổi tại sao bố chồng mình ngay thẳng như vậy lại đi trật quỹ đạo!

Hơn nữa, trước kia cô còn cho rằng mẹ chồng là một nhân vật lợi hại như vậy, nhất định có cách quản chồng! Không ngờ a......

“Bà.... bà nội! Không thể nào! Lời này không thể nói lung tung a! Cha không phải loại người như vậy!” Úc Tử Duyệt ngồi xổm xuống, nắm tay bà cụ nói.

Ba chồng cô tốt như vậy còn ngoại tình, vậy thì trên đời này còn có người đàn ông nào tốt nữa? Lăng Bắc Hàn nhà cô thì sao? Liệu có đảm bảo được không?

Bà cụ nhìn Úc Tử Duyệt hừ lạnh một tiếng, cảm thấy tiểu nha đầu này quá đơn thuần, dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, “Cũng có lúc sơ suất, cũng có lúc bị bắt buộc! Mẹ con chính là quá cứng rắn mạnh mẽ, nào phải dạng phụ nữ dịu dàng!” bà cụ thở dài nói, “Duyệt Duyệt, đối với đàn ông, phải có cương có nhu, anh ta cương thì con nhu, giữ chặt bên người, để cho không người phụ nữ nào lại gần được, cũng làm cho anh ta không thể ra được!”

Úc Tử Duyệt trợn mắt cứng lưỡi nhìn bà cụ, nghĩ thầm, không ngờ bà mới chính là người biết cách quản chồng a!

“Cũng đâu còn trẻ nữa mà làm mấy chuyện như vậy?” Trong thư phòng, Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm ông cụ, chỉ trích nói. Trên đường tới đây đã nghe qua, nghe nói ông cụ ngoại tình nên hai người mới cãi nhau. Lăng Bắc Hàn mới đầu không tin, nhưng nhớ lại ông cụ vừa rồi đi công tác hơn nửa tháng, trong lòng bắt đầu không chắc chắn.

Trước kia anh từng trách Tiếu Dịch, nhưng sau khi xác định được những tấm ảnh kia không phải do bà gửi, anh cũng thay đổi thái độ của mình với bà, bây giờ, thấy bà bị tổn thương, trong lòng anh vẫn nghiêng về phía bà.

“Chuyện này con không cần biết, cha tự có chừng mực!” Lăng Chí Tiêu làm ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhỏ giọng nói với Lăng Bắc Hàn.

“Đúng mực? Cũng đã ngoại tình rồi còn đúng mực cái gì?” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm ông cụ, giễu cợt nói. Lăng Chí Tiêu khẽ đanh mặt lại, trong lòng cười khổ.

“Con không cần biết, vợ chồng hai đứa đừng có học tập bọn ta là được rồi...” Lăng Chí Tiêu nói xong, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ra khỏi thư phòng.

Sau khi Tiếu Dĩnh rời đi, buổi tối cũng không trở về nhà cũ, Lăng Chí Tiêu cũng bận xã giao bên ngoài. Úc Tử Duyệt đầu năm đã bị Lăng Bắc Hàn đưa đi hỏi thăm hết vị tư lệnh này đến vị tham mưu trưởng kia, mãi đến mùng sáu, cũng gần đến lúc Lăng Bắc Hàn trở về bộ đội.

Vết thương trên đùi cũng đã khỏi hẳn, đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, tất cả đều bình thường.

“Lần này cuối cùng mẹ cũng có thể yên tâm á!” Úc Tử Duyệt kéo cánh tay Lăng Bắc Hàn, đi tới cửa thang máy bệnh viện, vui sướng nói. Thật ra thì, cô rất muốn nói là cô có thể yên tâm, nhưng xấu hổ không biết mở miệng.

“Vậy còn em?” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, “Em thèm vào quan tâm! Anh bị thương cả đời phải ở nhà cũng mặc kệ!” Cô nói đùa, nghĩ đến ngày mai anh phải trở về bộ đội, trong lòng buồn chán không thôi, hạnh phúc a, thực quá ngắn ngủi!

Lăng Bắc Hàn lại cười, hiểu trong lòng cô không nỡ xa anh, anh thân mật dí chóp mũi cô một cái.

Cửa thang máy mở ra, cảnh này vừa vặn đâp vào mắt Hạ Tĩnh Sơ.

“Lăng đại ca?” Thôi Nhã Lan thấy Lăng Bắc Hàn thì mừng rỡ mở miệng, gọi. Lúc này, Lăng Bắc Hàn cũng vừa nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ cùng Thôi Nhã Lan trong thang máy, sắc mặt Lăng Bắc Hàn hơi cứng lại, thoáng cười với Thôi Nhã Lan, ôm người Úc Tử Duyệt có chút cứng ngắc đi vào thang máy!

“Nhã Lan! Chị... Hạ!” Úc Tử Duyệt mở miệng mà lòng khẽ rối bời, sau khi khôi phục lại tỉnh táo, cô lên tiếng chào hỏi Thôi Nhã Lan cùng Hạ Tĩnh Sơ, chỉ là lúc gọi Hạ Tĩnh Sơ, âm thanh cứng ngắc vô cùng.

Hạ Tĩnh Sơ thoải mái gật đầu với cô, “Chúc mừng năm mới!” không nhìn Lăng Bắc Hàn.

“Nhã Lan, em không khỏe sao?” Lúc này Úc Tử Duyệt lên tiếng nói với Thôi Nhã Lan, bọn họ đến đây khám bệnh?

“Không phải, là chị Tĩnh Sơ không thoải mái, em đi cùng chị ấy, mới từ tầng mười xuống!” Thôi Nhã Lan nhìn Úc Tử Duyệt nhiệt tình nói.

“Ồ! Chị Hạ chị phải giữ gìn sức khỏe chứ.....” Úc Tử Duyệt khách sáo nói, thật ra thì cô không muốn nói chuyện với Hạ Tĩnh Sơ, nhưng vì không muốn cho cô ta và Lăng Bắc Hàn có cơ hội nói chuyện, chỉ có thể qua loa nói vài câu.

“Ừ.......Cám ơn cô quan tâm.” Hạ Tĩnh Sơ cười nói, khóe mắt liếc Lăng Bắc Hàn đứng bên cạnh, trong lòng quặn đau, hôm nay cô tới khám bệnh, vừa vặn vô tình gặp bọn họ.

Tử cung của cô có chút vấn đề, hôm nay tới để làm kiểm tra.

“Theo em thấy là tại chị liều mạng với công việc nên thân thể mới xảy ra vấn đề đấy!” Thôi Nhã Lan vốn cảm kích Hạ Tĩnh Sơ, cũng thật lòng quan tâm, cho nên có chút tức giận trách cứ.

Lăng Bắc Hàn vẫn không nói một lời, lúc này cửa thang máy cũng đã mở ra, có mấy người đi vào, bốn người bọn họ tách ra, Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn bị ép vào trong góc, “Ông xã, lát nữa chúng ta tới thăm mấy đứa nhỏ được không?” một tiếng ông xã, Úc Tử Duyệt cố tình nói lớn, giống như cảnh cáo Hạ Tĩnh Sơ.

Giống như bà cụ nói, phụ nữ phải cho đàn ông thấy kỹ hết các điểm tốt của mình, không để cho người thứ ba có cơ hội ra tay!

Lăng Bắc Hàn nhìn cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gật đầu một cái.

Một màn này rõ ràng rơi vào trong mắt Hạ Tĩnh Sơ, trong tim co rút, hơn nữa đứa bé trong miệng Úc Tử Duyệt càng khoét sâu vào lòng cô. Những năm gần đây cô vẫn sống trong khổ sở! Nhưng anh thì sao? Bây giờ anh ôm vợ của anh, trước mặt cô âu yếm như vậy!

Lăng Bắc Hàn! Đây chính là tình yêu của anh, tình yêu mà anh chung thủy nhất sao? Mối tình đầu thì sao? Nghĩ như vậy, thể xác và tinh thần Hạ Tĩnh Sơ đều mệt mỏi, từng cố gắng buông tay, nhưng, không cam lòng! Không cam lòng cứ như vậy bị người nhà họ Lăng ỷ thế hiếp người, coi thương! Không cam lòng buông tay một người ưu tú như anh....

Lúc này, thang máy mở ra, đoàn người đi ra, Hạ Tĩnh Sơ cùng Thôi Nhã Lan cũng đi ra ngoài, Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn ra cuối cùng. Ngoài cửa thang máy có một bảng hướng dẫn các tầng trong bệnh viện, mấy chữ “Tầng mười: Khoa phụ sản” đập vào mi mắt, Lăng Bắc Hàn nhíu lông mày lại, thoáng khôi phục vẻ tự nhiên.

“Chị Tĩnh Sơ, chị cũng đừng lo lắng, bác sĩ nói có kết quả mới làm, chị tốt như vậy, Phật tổ sẽ phù hộ chị, nhất định là u lành tính thôi!” âm thanh Thôi Nhã Lan truyền vào tai của bọn họ, Úc Tử Duyệt cau mày, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn.

U? Trong đầu cô đột nhiên nhảy ra hai chữ U, lúc trước cô có thu thập tin tức, cũng biết hai loại u tốt tính với lành tính, u lành tính cũng không nguy hiểm đến sinh mạng. Hạ Tĩnh Sơ bị u gì?

Lăng Bắc Hàn cũng nghe thấy lời của Thôi Nhã Lan, trong lòng cũng không cảm thấy lăn tăn gì, tình cảm này cuối cùng đã phai nhạt, nhưng anh cũng không hy vọng sau này Hạ Tĩnh Sơ sẽ sống không yên ổn.

“Mặc số phận thôi, chị lạc quan mà!” Hạ Tĩnh Sơ kiên cường nói cười với Thôi Nhã Lan, trong lòng cũng không nỡ, nếu quả thật là ác tính thì sao? Sẽ chết sao?

Nghĩ như vậy, Hạ Tĩnh Sơ mới chợt nhận ra rằng cả đời mình đúng là thất bại....

Ra khỏi bệnh viện, Úc Tử Duyệt vẫn lễ phép chào hỏi Hạ Tĩnh Sơ cũng Thôi Nhã Lan, Lăng Bắc Hàn cũng chào hỏi với Thôi Nhã Lan, nhàn nhạt gật đầu với Hạ Tĩnh Sơ, rồi sau đó cùng Úc Tử Duyệt lên xe. Hai người đi mua rất nhiều kẹo bánh với đồ chơi trẻ em, đến thăm những đứa trẻ kia.

Điều khiến Lăng Bắc Hàn vui mừng trong lòng, chứng kiến Úc Tử Duyệt phát lì xì cho bọn nhỏ thì anh mới biết, hóa ra không phải bởi vì giận dỗi Hạ Tĩnh Sơ mới thuận miệng nói đến thăm bọn nhỏ, thì ra là cô đã sớm nghĩ đến.

Nhìn cô phát lì xì, dáng vẻ hiền lành hay cười hiếm khi, trong lòng Lăng Bắc Hàn như có một dòng nước ấm áp chảy qua, cảm thấy cô thật là một người nhân ái, một cô gái tốt có trách nhiệm. Ánh mặt trời ấm áp, cô đẹp như một thiên sứ.

“Ngẩn người gì vậy? Còn không phát quà cho bọn nhỏ?” Úc Tử Duyệt đi tới, nhìn Lăng Bắc Hàn ngẩn người, nhón chân lên, đưa tay quơ quơ trước mặt anh, bỉu môi nói.

Lăng Bắc Hàn không kiềm chế được ôm eo Úc Tử Duyệt, cúi đầu, trước mặt các đứa bé, hôn lên cái miệng nhỏ của cô!

“OH...... Ba Hàn hôn mẹ Duyệt a!”

“Thật xấu hổ......”

Lúc này, bọn nhỏ ồn ào hô lên, có cô gái nhỏ đưa tay che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, “Anh... Anh làm gì vậy?” Úc Tử Duyệt đỏ bừng mặt, gắt giọng với anh.

Hai gò má Lăng Bắc Hàn cũng đỏ ửng, có chút xấu hổ cười, sau đó anh trợn mắt nhìn những đứa trẻ ồn ào hoạt bát kia, “Phát quà nào....” bóng người cao lớn bắt đầu hoạt động, cầm từng món đồ chơi chia cho từng em nhỏ.

Điều làm Úc Tử Duyệt than thở chính là, Lăng Bắc Hàn mua những món quà kia, mô hình xe hơi a, búp bê a, còn có cả mô hình súng gì đó, đều không phải là mua bừa.

“Đậu Đậu, ba Hàn nhớ con muốn có một cái mô hình trực thăng! Bài thi cuối kỳ con được điểm tốt, cái mô hình này là phần thưởng cho con, tiếp tục cố gắng!” Lăng Bắc Hàn cầm một cái mô hình máy bay trực thăng rất lớn, đên bên cạnh Đậu Đậu đã chín tuổi nói, tay vuốt ve đầu cậu bé.

“Cám ơn ba Hàn! Con sẽ cố gắng, cố gắng trở thành chiến sĩ không quân!” Đậu Đậu hưng phấn nói.

Câu câu nói của đứa trẻ làm Úc Tử Duyệt rất muốn khóc, nhìn bàn tay không trọn vẹn của Đậu Đậu, cô xoay người, hít sâu một hơi để nước mắt không rơi xuống.

Lăng Bắc Hàn cũng đau lòng không thôi, không biết nên nói như thế nào với Đậu Đậu, cậu bé không thể trở thành chiến sĩ không quân, nhưng lại không đành lòng phá tan ước mơ tốt đẹp của đứa trẻ đơn thuần này.

Ra khỏi cô nhi viện, tâm tình của hai người cũng có chút nặng nề, Úc Tử Duyệt nhìn sắc mặt có chút u ám của Lăng Bắc Hàn, có chút đau lòng, “Anh đừng lo lắng!” Tay nắm tay anh, cô nói giọng khàn khàn.

Lăng Bắc Hàn nhìn cô, khẽ cười, “Cám ơn em.” anh mở miệng, cứng nhắc nói. Câu cám ơn này cũng thật khó khăn, giây phút đó, trong lòng Úc Tử Duyệt sợ hãi không dứt, “Sao lại cám ơn em à?” khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng hỏi.

“Cám ơn bình thường em vẫn đến thăm bọn nhỏ....”

“So với anh, chút việc này đã là cái gì!” Úc Tử Duyệt liếc mắt nói với anh, hai người bèn nhìn nhau cười rồi lên xe.

Mặc dù gần đây thời tiết thật ấm áp, nhưng bờ sông vẫn lạnh như cũ, một người phụ nữ tóc dài bị gió thổi tung trong gió. Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, một người phụ nữ ăn mặc ưu nhã, trên đầu búi một mái tóc quý phái bước từ trên xe xuống.

Hạ Tĩnh Sơ cũng không xoay người lại, cặp mắt nhìn những con sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, khóe miệng cong lên giễu cợt cười.

“Lăng phu nhân, bà còn nhớ không, mười năm trước, cũng tại bờ sông này, bà đẩy tôi xuống.......”

“Hạ Tĩnh Sơ! Cô câm miệng!” Tiếu Dĩnh đeo kính che kín mặt, Hạ tĩnh Sơ còn chưa nói hết, cô tức giận mở miệng. Lúc này, Hạ Tĩnh Sơ tức giận xoay người, mặt âm hiểm trừng mắt nhìn Tiếu Dĩnh.

“Bà không có tư cách vênh mặt sai khiến tôi! Tiếu Dĩnh, bà nghĩ bà là ai?” Hạ Tĩnh Sơ lớn tiếng quát, trong âm thanh mang theo giọng khàn khàn.

Ở trên mặt Hạ Tĩnh Sơ, Tiếu Dĩnh thấy được vẻ điên cuồng. Lúc trước, bà không nên chịu sự uy hiếp của Hạ Tĩnh Sơ, phá hủy hai vợ chồng Lăng Bắc Hàn, bởi vì bà cho rằng Hạ Tĩnh Sơ không chắc chắn Lăng Bắc Hàn sẽ tin lời cô ta nói.

Nếu như cô ta đủ tự tin, đã sớm nói với Lăng Bắc Hàn không phải sao ?

“Hạ Tĩnh Sơ, tốt nhất cô cút đi thật xa cho tôi, tôi không sợ sự uy hiếp của tôi đâu!” Tiếu Dĩnh lạnh lùng nói, ánh mắt cô không lầm, lúc Hạ Tĩnh Sơ mười bảy tuổi, cô thấy được sự tham lam trong mắt của cô ta.

Một nửa ích kỷ, một nửa bất mãn, bà bắt đầu không thích Hạ Tĩnh Sơ này, nhưng không ngờ con trai bà lại trúng độc của cô ta, lại quá nặng tình!

“Không thì sao? Một công ty nổi tiếng, tư lệnh phu nhân, không chừa thủ đoạn nào hãm hại thiếu nữ vô tội sảy thai, cả đời vô sinh! Bà nói xem, tin tức như vậy có phải rất hấp dẫn hay không....”

“Pằng......”

Hạ Tĩnh Sơ còn chưa nói xong, Tiếu Dĩnh không kiềm chế được nữa giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Hạ Tĩnh Sơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.