- Dạ vâng ạ!
Cô bước theo người phụ nữ ấy, chân thì bước nhưng đầu lại ngừng hướng về hắn phát ra ánh mắt cầu cứu đáng thương. Nhìn biểu tình trên mặt cô lúc này hắn không thể nhịn mà nở một nụ cười :
- Cô hãy chọn 1 bộ kimono hợp zs mình mà mặt vào.
Hắn có thể cười được trog khi cô như đag ở trog cảnh dầu xôi lửa bổng thế này, cô bất đầu nổi giận , quay đầu về phía trước ,ns một cách thờ ơ:
- Tôi cứ mặt như vậy cũng chẳng sao?
"Cười ,còn cười được sao anh ko cười tới chết luôn đi. Tôi mới ko thèm dựa dẫm vào loại người như anh âu"
Chỉ là cô đi vài bước thì 1 giọng nói trầm trầm từ đỉnh đầu vang lên, xuất hiện trc mặt cô là 1 phụ nữ trung niên. Đi bên cạnh là hai cô gái xinh đẹp trên người toát lên vẻ trag nhã và một chàng trai trẻ vs 1 vẻ huyền bí đầy phog cách.
- Nghe nói cháu là vợ của Thiên Duệ, tôi là cô của nó, còn đây là con gái tôi Thiên Vân còn hai ng kia là con gái của hội trưởng Thiên Hinh và con trai của hội trưởng Thiên Kỳ.
Cách nói chuyện và ánh mắt của họ dành cho cô thật lạnh lùng và xa lạ làm cho cô cảm thấy áp bức nặng nề. Ko có một chút gì ấm áp của gia đình chỉ toàn là mùi âm mưu tính toán.
- À vâg lần đầu gặp mặt xin chỉ giáo ạ.
Bà ta liếc nhìn cô rồi quay lại nói với ba người kia:
- Tôi ko ưa dạng con gái như cô ta. Thời buổi này còn có dạng kết hôn ko phân biệt tuổi tác như vậy cũng chỉ vì tiền. Loại con gái như vậy Thiên Duệ lại rước vào nhà thật tội nghiệp cho con bé Thiên Vân mà.
Thiên Vân ra vẻ ái ngại:
- Mẹ à đừng nói như vậy mà.
Thiên Kỳ bước lại gần cô dùng giọng điệu giễu cợt từng câu từng chữ 1 rót vào tai cô:
- Xem ra TD cũng bất mãn với cuộc hôn nhân này lắm nhỉ? Nếu cô là người mà anh ta yêu thì anh ta sẽ ko bao giờ để cô mặt bộ đồ thủy thủ này vào đây đâu. Dù cô có thể coi là từ chim sẻ biến thành phượng hoàng nhưng suốt cả cuộc đời này cô cũng chẳng thay đổi được gì âu, đừng hy vọng quá nhiều cô bé ạ.
... ........ phân cách tuyến.... .....
Trog 1 căn phòng rộng rãi đầy vẻ trag nghiêm, cả căn phòng được bày trí theo lối cổ xưa của ng Nhật Bản, trên tường được treo những câu thơ đối, sàn nhà chia thãnh từng ô hình chữ nhật xếp theo một thứ tự nhất định, các đồ nội thất trog phòng được bày trí rất hài hòa với nhau toát lên được sự trag nhã hiếm có. Nhưng lúc này cô cùng chẳng có tâm trạng đâu để nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Ngồi cùng với cô trog căn phòng lúc này là dì của Thiên Duệ, Thiên Kỳ, Thiên Hinh, Thiên Vân và mẹ cô ta. Họ đều ko hề vui vẻ vợi sự có mặt của cô, đó là 1 áp lực rất lớn đag đè nặng lên vai cô lúc này.
- Thật sự rất cảm ơn mọi người hôm nay đã mời cháu đến đây.
"Đối với những người đáng ghét này mình ko thể khuất phục được"
Giọng nói sắc bén phát ra từ dì của TD :
- Hôm nay mời được cô Gia Linh đến đây tôi thật lấy làm vinh dự.Nghe nói cô được sinh ra trog một gia đình có truyền thống về thơ đối. Ko biết cô có biết câu thơ đối được treo phía sau tôi có nghỉa j ko?
Sao đây? Mình phải nói sau đây. Thơ đối mình chỉ được nghe qua mẹ. Mẹ câu đó là j chứ? Đúng rồi là câu liễn , đây là câu liễn.
- Câu liễn này thật hay.