- Thiên Duệ cháu rốt cục nghĩ cái gì mà lại đi kết hôn với con bé đó vậy. Cháu có chắc là cháu đang nghiêm túc đấy chứ !
Đứa cháu này của ông cái gì cũng giỏi, nhất là trong kinh doanh tính tình lại rất quyết đoán có thể xem là một nhân tài hiếm có trong gia tộc Lãnh thị nhưng mà...aizz về mặt tình cảm rất khó nói.
- Đương nhiên là nghiêm túc rồi, chú cũng đã thấy di ngôn mà ba cháu để lại kia mà, sau lại đi hỏi chuyện nhảm nhí này làm gì!
- Duệ à, nghe lời ta, cứ làm theo ý của mình đừng quan tâm đến những việc khác như vậy sẽ chỉ khiến cháu mệt mỏi hơn thôi có biết không.
Bầu không khí trong phòng bắt đầu trầm lặng đến kì lạ ánh hoàng hôn ngoai kia cũng dần buôn xuống báo hiệu một ngày nữa đã kết thúc mà lòng người lại trở nên phiền não hơn bao giờ hết.
'Làm theo ý mình ư? Kết hôn với cô là không phải làm theo ý mình sao? Có lẽ nhưng mà hiện tại có cái gì đó đã dần thay đổi mà chính hắn cũng chưa nhận ra. Kết hôn với cô cũng chưa hẳn là theo di nguyện của cha bởi đơn giản nếu hắn không muốn thì chẳng có ai có thể ép buộc được... nhưng rốt cục là vì sao đây? Buôn tách trà trong tay hắn chợt đưa ánh mắt âm trầm nhìn ông~ người chú mà hắn từng tôn sùng, ngưỡng mộ nhất.
- Chú con không muốn bất cứ ai can thiệp vào việc riêng của con, kể cả người đó có là chú đi nữa. Sự nghiệp hay gia đình cũng chỉ có cháu mới có thể quyết định tất cả.
Ông chăm chú nhìn hắn hồi lâu, đứa nhỏ này thật y như cha của nó... đều rất cố chấp trong tình yêu, thôi thì hãy để chính bản thân nó tự làm chủ định mệnh của nó vậy. Có lẽ ông đã già rồi không quản được đứa trẻ này nữa.
- Ừm , ta hiểu rồi.
- Vậy thì cáo từ! Chắc bây giờ cô ấy đang bị mấy bà cô hay cháu chắt của chú làm khó đấy. Phiền phức thật!!
Nhìn bóng lưng của hắn khuất hẳn sau cánh cửa, người đàn ông mệt mỏi tựa vào ghế, ánh mắt đâm chiêu nhìn về phía xa xăm.
Lãnh Thiên Duệ sau khi ra khỏi phòng liền một mạch đi đến chỗ của cô. Quả thật đúng như hắn đang đoán cô đúng thật là đang bị ức hiếp rồi, thôi thì đành ra mặt giúp con cừu non này một lần vậy. Vừa đúng lúc hắn định đẩy cửa bước vào thì giọng nói thanh thoát của cô lại vang lên.
- Vạn lý nhất điều khiết ~ câu này có nghĩa là cứ vươn thẳng ra mãi và đừng bao giờ e ngại bất cứ điều gì bởi chúng chẳng có thể ngăn cản được ý trí kiên cường... cho nên dù cho cháu và Duệ có gặp bất cứ khó khăn gì đi nữa thì cũng phải cố gắng vượt qua không vì bất cứ thứ gì mà chùn bước, có đúng như vậy không ạ?!!!
Con bé này quả thật không đơn giản, mới có tí tuổi đầu mà đã mồm mép ra phết , đúng là mẹ nào con nấy.
- Ái chà, cháu nói chuyện khéo lắm chả trách Thiên Duệ nhà chúng ta lại mê như điếu đổ nhỉ.
Mồm mép thì đã sao, căn cơ vẫn còn non lắm làm sao qua mặt được người lão luyện như bà.
- Chắc là dựa vào mồm mép mới lấy được lòng Thiên Duệ chứ gì. Ha, ta quả thật đã xem thường cô rồi.
'Đây là ý gì?'
Đúng lúc này cửa phòng lại bất ngờ được mở ra.