Phạm Vy Hiên lập tức xấu hổ nói: "Mẹ, con xin lỗi, con đã dọa mẹ sao?"
Bà Liên vỗ ngực, sau khi phản ứng lại thì lập tức đi tới: "Ôi, là mẹ không chú ý, không trách con. Đúng rồi, con về từ lúc nào vậy? Sao mẹ không nghe thấy tiếng xe?"
"Con và chú lái xe đã tách nhau ra, điện thoại hết pin nên con tự về trước."
Bà Liên có chút tức giận: "Ông Từ này ——"
Phạm Vy Hiên nhanh chóng giải thích cho chú tài xế: "Không trách chú Từ, tụi con hẹn gặp ở cửa trước, nhưng con thấy phóng viên ở đó nên con đi ra từ cửa sau."
Bà Liên nhìn cô nhẹ giọng hỏi: "Con ngồi ở đây bao lâu rồi?"
"Con vừa trở về."
Bà Liên nghe cô trả lời thì hơi mỉm cười: “Đến đây, mẹ nấu canh cho con, con nếm thử tay nghề của mẹ xem có thụt lùi hay không. Trước kia, Mạn Tinh thích nhất là canh mẹ nấu…"
Nhắc đến con gái, bà Liên cụp mắt thút thít: “Mẹ có lỗi với Mạn Tinh, hiện tại nó đang mang thai, mẹ lại không thể qua đó chăm sóc nó, sao mẹ còn xứng làm mẹ chứ!"
Phạm Vy Hiên ngồi xuống, yên tĩnh nói: "Chị Mạn Tinh chưa từng giận mẹ, chị ấy chỉ tiếc nuối mà thôi, không ở bên cạnh mẹ lâu hơn."
Bà Liên nghe cô nói thì lập tức nghẹn ngào: "Đứa nhỏ này… Mỗi lần nói chuyện nói không đến năm phút… Thì ra…"
Phạm Vy Hiên cười: "Chị ấy không biết cách thể hiện, càng là người thân thiết thì càng như thế."
Bà Liên nhìn cô vui mừng lại biết ơn: "Phạm Vy Hiên, mẹ rất may mắn, nhà họ Liên đã cưới được con."
"Con cũng rất may mắn, có thể gả cho anh ấy." Phạm Vy Hiên nhẹ nhàng thổi hơi nóng, cúi đầu uống canh.
Bà Liên nhìn vậy, trong lòng có chút khó chịu.
#
Phạm Vy Hiên gọi điện thoại cho Prasad rồi quyết định ngày trở về.
Cô ra khỏi phòng muốn đi tìm bà Liên, khi cô đến gần cửa phòng thì nghe thấy tiếng khóc truyền đến: "Tôi không chịu nổi… Tôi thật sự không chịu nổi… Nhìn nó khó chịu như vậy, tôi… Tôi…"
Cửa đột nhiên mở ra, bà Liên nhìn Phạm Vy Hiên đứng ở cửa thì bỗng nhiên sửng sốt: "Phạm Vy Hiên?!"
Ánh mắt của cô hoảng loạn, Liên Ngọc Thành nghe thấy giọng của bà thì lập tức đi tới đè vai bà lại, khẽ nhéo nói: "Bà nhìn bà đi, còn ồn ào với tôi nữa? Vợ chồng già rồi còn cãi nhau, làm cho Phạm Vy Hiên chê cười rồi!"
Bà Liên lau sạch nước mắt, cố gắng tươi cười nói: "Phạm Vy Hiên, con tìm ba mẹ sao?"
Phạm Vy Hiên cũng cảm thấy xấu hổ: "Mẹ, con định ngày kia về Katmandu."
"Sao như vậy được!" Bà Liên đi tới nói: "Điều kiện ở đó không tốt lắm, vừa rồi mới động đất, không khí và nguồn nước đều ô nhiễm, không tốt cho thai nhi!"
Liên Ngọc Thành cũng nói: "Phạm Vy Hiên, con nên ở nhà đi, có nhiều người chăm sóc cho con, dù sao cũng hơn một mình con ở bên ngoài."
"Con thích ở đó." Phạm Vy Hiên nói: "Hơn nữa, hiện tại hệ thống lọc rất tốt, con cũng không lo lắng đứa bé phải chịu ảnh hưởng… Đứa bé rất kiên cường."
Liên Ngọc Thành nhìn thái độ kiên quyết của cô thì ra hiệu bà Liên đừng khuyên nữa, vì thế nói: "Vậy được, chỉ cần con quyết định thì ba mẹ sẽ ủng hộ."
"Cảm ơn ba."
Phạm Vy Hiên chúc hai người ngủ ngon, sau đó trở về phòng.
Đến khi cô đóng cửa phòng lại, bà Liên mới yếu ớt quay đầu lại nhìn chồng mình: "Thật sự để con bé đi sao?"
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu con bé ở lại đây thì sớm hay muộn cũng sẽ biết…"
#
Ngày hôm sau, Phạm Vy Hiên thức dậy rất sớm.
Ngày mai cô rời đi nên muốn ra ngoài đi dạo, bà Liên muốn đi với cô nhưng cô lại khéo léo từ chối. Bởi vì cô muốn chuẩn bị quà tặng cho mỗi người trong nhà họ Liên, xem như cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cho cô bao lâu nay.
Ăn sáng xong, bà Liên sắp xếp xe, dặn dò cô mấy trăm lần.
Không ngờ xe vừa chạy chưa được bao xa, Phạm Vy Hiên vội vàng nói chú tài xế dừng ở ven đường, cô đẩy cửa xe ra đi xuống, ngồi xổm ven đường nôn khan.
Chú tài xế nôn nóng, nói muốn đi bệnh viện, Phạm Vy Hiên nôn xong thì sắc mặt tái nhợt an ủi ông ta không sao. Nhưng chú tài xế sợ xảy ra chuyện, không thể chịu tránh nhiệm, Phạm Vy Hiên bất đắc dĩ, đành phải về nhà nghỉ ngơi.
Cô đi vào cửa thì nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ biệt thự phía sau. Cô nhận ra được tiếng bà Liên, Phạm Vy Hiên lập tức đi tìm nơi phát ra âm thanh.
Cô đến nhà họ Liên đã nhiều ngày, phạm vi hoạt động có hạn, chưa từng đi ra phía sau.
Đó là một căn nhà nhỏ độc lập, cách một hồ nước, trên đó có một cây cầu gỗ, khung cảnh tao nhã lại yên tĩnh.
Bà Liên khóc đứt quãng, thỉnh thoảng có thể nghe được bà cầu xin: "Đừng như vậy… Cầu xin con đừng như vậy…"
Phạm Vy Hiên nghe vậy thì đôi mắt trợn tròn, nhanh chân đi tới, cô tìm một vòng thì cuối cùng lấy túi xách xuống cầm trong tay làm vũ khí.
Cô càng đi đến gần thì tiếng khóc của bà càng thảm thiết.
Rốt cuộc Phạm Vy Hiên không nghe được nữa, lập tức đẩy cửa ra: "Mẹ ——"
#
Túi xách của cô rơi xuống đất: "Bịch" một tiếng.
Phạm Vy Hiên đứng yên ở cửa như bị điểm huyệt, hai mắt cứng đờ nhìn phía trước!
Bà Liên thấy cô cũng kinh ngạc không nói nên lời, không kiềm chế được hoảng sợ, nhưng vẫn chặn tầm mắt của cô trước! Bà vừa đi tới vừa lau nước mắt, cười nói: "Vy Hiên, sao con lại tới chỗ này? Quay về với mẹ… Không phải con nói muốn đi dạo phố sao? Đúng lúc mẹ muốn mua đồ, mẹ đi với con được không?"
Đầu Vy Hiên cứng đờ nghiêng qua, tầm mắt vòng qua bà nhìn ở phía sau.
"Vy Hiên ——"
Bà Liên còn muốn nói gì đó nhưng Phạm Vy Hiên không nghe lọt một chữ, cô đi qua bà, ánh mắt mang theo sự khó tin, cô đi vào căn phòng chỉ có một chiếc giường…
"Vy Hiên…" Bà Liên cảm thấy không giấu được nữa thì lập tức khóc ra tiếng: "Mẹ xin lỗi, ba mẹ không muốn giấu con, nhưng…"
Phạm Vy Hiên đi đến trước giường nhìn người đang nằm ở đó, đôi mắt không chớp mắt, nước mắt từ từ rơi xuống.
Ánh mắt cô dừng lại trên mặt anh, trên môi anh——
Nước mắt cô có chút đắng chát.
Cô sợ những gì mình thấy chỉ là ảo tưởng, Phạm Vy Hiên cụp mắt xuống nhìn tay khô gầy của anh, cô cắn môi, quyết tâm nắm lấy.
Rất ấm.
Phạm Vy Hiên đột nhiên cười, quay đầu lại kinh ngạc vui vẻ nói: "Là… Là… Là Cẩn Hành! Mẹ mau đến xem đi, anh ấy không chết! Anh ấy vẫn ở đây! Là Cẩn Hành!"
Bà Liên che ngực lại, dựa vào cánh cửa khóc không thành tiếng.
Phạm Vy Hiên lập tức xoay người nắm chặt tay anh, đặt lên mặt mình: "Em không nằm mơ đúng không? Anh nói cho em biết tất cả không phải là mơ!"
Người đàn ông trên giường đã gầy đến mức không nhìn ra hình dáng, anh nằm ở đó không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh hờ hững.
"Cẩn Hành! Cẩn Hành?" Phạm Vy Hiên chống ở mép giường tới gần mặt anh, thấp giọng gọi, nước mắt rơi xuống khuôn mặt anh.
Lúc này bà Liên đi tới nhẹ nhàng đỡ lấy cô: "Phạm Vy Hiên… Chúng ta về trước được không?"
Bà biết con trai sẽ không muốn nhìn thấy cô dưới tình huống như vậy!
"Mẹ!" Phạm Vy Hiên nắm lấy tay bà: "Mẹ nhìn đi, là Cẩn Hành! Anh ấy không chết!"
Bà Liên nhìn cô dáng vẻ cô mừng rỡ như điên thì trong lòng càng khó chịu: "Mẹ biết, mẹ vẫn biết…"
Trong đầu Phạm Vy Hiên tràn đầy sự thật anh không chết, không rảnh phân tích chuyện khác, chỉ không ngừng nói: "Cẩn Hành còn sống…"
Bà Liên cắn răng một cái, kéo lấy cô: "Vy Hiên, quay về với mẹ trước!"
Bà gọi người giúp việc tới, hai người kéo Phạm Vy Hiên, Phạm Vy Hiên muốn giãy giụa: "Sao hai người kéo con chứ? Hai người đừng kéo con… Đừng kéo con…"
"Con muốn nói chuyện với Cẩn Hành! Hai người làm gì vậy?!"
Cho đến khi giọng của cô ngăn cách bên ngoài cánh cửa, người đàn ông trên giường mới di chuyển ngón tay, đôi mắt chậm rãi khép lại…
#
Phạm Vy Hiên thật sự tức giận, cô đỏ mắt tủi thân hỏi: "Vì sao không cho con ở đó? Con… Con vất vả lắm mới…"
Cô cúi đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.
Bà Liên ngồi đối diện, thỉnh thoảng lau nước mắt, lúc này Liên Ngọc Thành đẩy ba mình đi vào phòng khách thì nhìn thấy cảnh này, ông cũng im lặng. Ngược lại Liên Thủ Vọng mở miệng: "Hai người đi ra ngoài đi, ba muốn nói chuyện với Phạm Vy Hiên."
Liên Ngọc Thành lên tiếng, nắm tay bà Liên rời đi.
Liên Thủ Vọng ngồi trên xe lăn, càng lộ vẻ già nua so với mấy ngày trước, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.
"Con thấy rồi sao?" Ông cụ hỏi.
Phạm Vy Hiên đứng đối diện, nói từng câu từng chữ: "Cẩn Hành còn sống!"
Hiện tại đối với những người ngăn cản cô gặp Cẩn Hành thì mơ hồ có chút oán giận.
Liên Thủ Vọng cũng không lừa gạt cô, gật đầu: "Phải, nó còn sống."
"Vì sao?" Cô hỏi.
Liên Thủ Vọng biết cô muốn hỏi cái gì, lạnh nhạt nói: "Từ lúc tìm thấy nó trong đống đổ nát thì nó đã trở thành như thế, xương sống đè lên thần kinh nên cả người không cảm giác, chỉ có đại não còn chút tỉnh táo mà thôi." Ông cụ dừng lại rồi nói: "Chúng ta thường gọi là liệt nửa người."
Phạm Vy Hiên chỉ cảm thấy có thứ gì đó đánh mạnh vào trái tim mình vỡ nát. Trong đầu cô trống rỗng, không thể nhớ được "Liệt nửa người" là thế nào!
"Khi chúng ta nhìn thấy nó thì nó chỉ nói một câu… Nó nói coi như nó đã chết đi."
Liên Thủ Vọng hít một hơi thật sâu nói: "Ông hiểu cháu trai mình, nó không phải là người yếu đuối, sẽ không sợ còn sống! Nó không muốn con biết… Đối mặt với người đã chết, mãi mãi đặt nó ở trong lòng so với tận mắt nhìn thấy nó từng ngày gầy gò đi, từ từ mất đi sinh mệnh thì hạnh phúc hơn nhiều."
Sau đó Phạm Vy Hiên nhớ lại, cô đã quên mình đi xuống thế nào sau khi nghe xong ông cụ Liên nói.
Giống như linh hồn rời khỏi thể xác, lặng lẽ nhìn bản thân buồn bã vô ích, sau đó cô lau nước mắt, tiếp tục làm chuyện nên làm.
Cô nói: "Cho dù anh ấy chỉ còn lại một hơi thở thì anh ấy vẫn còn sống."
Cô xoay người nói: "Sau này con sẽ chăm sóc anh ấy."
Liên Thủ Vọng nhìn cô một cái: "Chúng ta nên chuẩn bị tốt tâm lý."
Phạm Vy Hiên không quay đầu lại: "Không thể được, con không bao giờ để chuyện này xảy ra."
Liên Thủ Vọng nhìn cô cười. Cô gái này nhìn mềm mại, nhưng trong xương cốt lại rất giống người nhà họ Liên bọn họ.
#
Cô đi ra phía sau, bước qua cây cầu nhỏ, đẩy cửa đi vào.
Không hề có nước mắt, bình thường đến mức giống như những ngày trước đó, điều duy nhất thay đổi là nỗi cô đơn.
Cô đi vào phòng tắm lấy khăn lông sạch ra rồi đi đến mép giường, ngồi xuống lau mặt cho anh, rồi đến hai tay, cô nhìn vết sẹo trên mặt anh thì thấp giọng hỏi: "Anh có thể nói chuyện không?"
Anh không đáp lại.