Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 370: Chương 370: Cái gì con cũng không cần




"Chuyện này sẽ không phụ thuộc vào ý nghĩ của con." Liên Thủ Vọng nheo mắt lại, giọng nói trầm thấp lại chậm rãi: "Đứa bé ở trong bụng của con, tương lai sẽ là người kế thừa toàn bộ tài sản của nhà họ Liên."

Vy Hiên mỉm cười: "Đó chính là vấn đề mà nó phải đối mặt, nói tóm lại là bây giờ con rất tốt, cái gì con cũng không cần."

Liên Thủ Vọng có chút buồn cười nói: "Cô nhóc này, con có biết là con đã được gả vào gia đình hào môn không?"

Vy Hiên trì trệ, rồi cong môi nói: "Nào có ai tự xưng mình là hào môn cơ chứ, ông không cảm thấy là hơi xấu hổ ạ?"

Liên Thủ Vọng vỗ vỗ vào tay vịn của chiếc xe lăn, cười to: "Con đó nha, thật sự khiến cho ông ngạc nhiên mà."

Vy Hiên hỏi lại: "Cũng bởi vì con không cần tiền ấy hả?"

"Còn có sự làm việc nghĩa không chùn bước của con nữa."

Vy Hiên cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Con muốn là trong tương lai sẽ để cho con trai của mình cảm thấy kiêu ngạo về ba mẹ."

Liên Thủ Vọng mím chặt môi không nói lời nào.

...

Về đến phòng, cô nhận được một cuộc điện thoại lạ lẫm.

"Cô Phạm, tôi là Đoạn Viên Thành."

"Xin chào anh Đoạn, anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Ngày mốt sẽ có một buổi hòa nhạc, tôi chân thành mời cô đến tham gia."

"Buổi hòa nhạc..." Vy Hiên suy nghĩ một chút: "Nhưng mà bây giờ tôi đang ở Singapore, không thể đi đến nơi xa được."

"Ha ha ha, nếu như cô chú ý tin tức một chút thì sẽ biết thôi, CC sẽ tổ chức concert ba buổi hòa nhạc ở Singapore."

"À, vậy thì không thành vấn đề."

"Được rồi, tôi sẽ gửi thư mời đến cho cô, mong cô đến dự."

Sau khi cúp điện thoại thì Vy Hiên liền lên mạng tìm kiếm, CC quả nhiên có buổi hòa nhạc bắt đầu từ ngày mốt.

Ấn tượng của Vy Hiên đối với Đoạn Viên Thành cũng không tệ, cho nên cũng lập tức đồng ý với lời mời của anh ta.

Buổi hòa nhạc của CC hoàn toàn mang tầm cỡ thế giới, trong sảnh của phòng hòa nhạc đã không còn chỗ ngồi.

Vy Hiên là khách VIP, chỗ ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, có thể nhìn thấy rõ mỗi người ở trên sân khấu, sự xuất hiện của cô cũng dẫn đến một sự náo động nhỏ, trải qua một hôn lễ với nhà họ Liên, Vy Hiên lại xuất hiện trước mặt của công chúng, cộng thêm những chiếc video mà cô đánh đàn ở tiệm của Prasad được lan truyền trên mạng, lần này kỹ thuật của cô đã nhận được sự ngưỡng mộ càng ngày càng nhiều.

Ở cách đó không xa có fan hâm mộ của cô đến xin chữ ký và chụp ảnh, Vy Hiên cũng đều đồng ý với mọi người, thẳng cho đến khi buổi hòa nhạc sắp bắt đầu.

Đoạn Viên Thành đi lên trước, vẻ bề ngoài anh tuấn nhã nhặn nhận được rất nhiều hảo cảm từ mọi người, hơn nữa anh ta còn là nhạc trưởng Hoa Duệ đứng đầu của dàn nhạc CC, mức độ nhận được sự hoan nghênh của anh ta cũng có thể hiểu thôi.

Đầu tiên chính là giọng ca chính của C Hải Thành, khi dàn nhạc giao hưởng vang lên, trong nháy mắt toàn bộ hội trường cũng được bao quanh bởi những nốt nhạc.

Tiếp theo là một người phụ nữ mặc váy màu đỏ bước đến, trên tay cầm một chiếc đàn Cello, mái tóc dài xõa thẳng tắp ở sau đầu.

Lúc thấy được cô ta thì Vy Hiên chấn động, khó có thể tin được mà trừng to mắt...

Là Tưởng Cầm.

Là người chiến thắng trong cuộc thi mà Vy Hiên đã tham gia vào lúc mười tuổi, cũng là một người bạn đồng hành đã từng cùng cô bái Dương Hoảng làm thầy, là người bạn đã học tập cùng với cô nửa năm trời.

Năm đó cô đã thua cuộc thi, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, và không bao giờ chạm vào cây đàn Cello nữa.

Mà Tưởng Cầm thì tiến vào nhạc viện quốc gia Paris để học đàn Cello, sau đó cô ta đã trở thành trưởng nhóm đàn Cello của CC.

Đây chính là cuộc đời, nơi nào cũng là sự bất ngờ và vui mừng.

Tưởng Cầm ở trên sân khấu có khí chất mạnh mẽ, là một người phụ nữ xinh đẹp có khí chất xuất chúng, vào giây phút tiếng đàn Cello cất lên, lông mày của Vy Hiên hơi nhướng lên rồi từ từ cụp xuống, ánh mắt của cô cũng nhíu lại..

Hóa ra...

Đây chính là sáng tác do cô viết.

Phối hợp với phần đệm của dương cầm, cô đem âm nhạc của Vy Hiên biểu diễn ở trước mặt của tất cả mọi người một cách ngoạn mục.

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, không ngờ đến quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, vốn chỉ hai người không thể nào gặp nhau mà lại gặp nhau. Một người thì chơi đàn còn, một người kia thì sáng tác.

Không thể không thừa nhận, sự tiến bộ của Tưởng Cầm đã tăng lên vượt bậc, kỹ thuật thành thạo đẹp đẽ, có thể nhìn thấy được trong mấy năm gần đây cô ba căn bản cũng chưa từng dừng lại việc luyện tập, mỗi một chi tiết nhỏ đều được xử lý rất đúng mực.

Nhưng có lẽ cũng bởi vì quá mức hoàn mỹ, thậm chí cũng không hề có khuyết điểm nên Vy Hiên luôn cảm thấy có vẻ như là thiếu mất cái gì đó, nhưng mà là cái gì thì trong nhất thời cô cũng không nói rõ được.

Sau khi khúc ca này được diễn tấu hoàn tất, tiếng vỗ tay ở dưới sân khấu vang lên như sấm.

Vy Hiên kinh ngạc nhìn về phía sau, chưa từng nghĩ đến ca khúc của mình tùy ý viết ra lại có thể khiến cho nhiều người thích như vậy, đối với cô mà nói cô cực kỳ kinh ngạc.

Loại xoay người nhìn lên phía trước, Đoạn Viên Thành ở trên sân khấu cũng đang nhìn về phía cô, khóe miệng mang theo nụ cười.

Vy Hiên nhìn qua, trong phút chốc cũng bật cười.

Anh ta quả thật là có lòng hết mức mà!

Buổi hòa nhạc này diễn ra rất thành công, xứng đáng với đẳng cấp quốc tế, Vy Hiên nghe thấy cũng thấy rất vui vẻ.

Sau khi kết thúc thì Đoạn Viên Thành đi đến trước mặt của cô: "Cảm giác như thế nào?"

Vy Hiên cười nói: "Lời này để tôi hỏi anh mới đúng chứ."

Đoạn Viên Thành nói: "Từ phản ứng của hiện trường mà nhìn ra, bọn họ đã chấp nhận nhà soạn nhạc Phạm Vy Hiên một lần nữa."

Vy Hiên bị ba chữ này hù dọa: "Cái gì mà nhà soạn nhạc chứ, cũng chỉ là viết bâng quơ bình thường thôi mà..."

"Có thể viết một ca khúc bâng quơ lại hoàn mỹ như thế, cô cũng nên gia nhập vào ngành này đi, không bằng tham ra cùng với chúng tôi đi." Đoạn Viên Thành lại đưa ra lời mời chân thành một lần nữa.

"Vy Hiên?"

Trong lúc mà Vy Hiên đang suy nghĩ xem phải từ chối như thế nào thì có một giọng nói dễ nghe xen vào.

Cô quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Cầm xinh đẹp.

Nhìn thấy Phạm Vy Hiên ở một nơi đây, nhìn thấy người mang đến bóng ma tâm lý cho cô ta từ nhỏ đến lớn, Tưởng Cầm rất kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, cô ta liền lấy lại vẻ ưu nhã của mình mỉm cười với cô.

Trước đó Tưởng Cầm cũng đã chú ý đến tin tức của Vy Hiên, dù sao thì được anh Côn Thạch mời đến đây cũng không nhiều, đặc biệt là một vài người mới không nổi tiếng ở trong nước, cho nên cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra Vy Hiên.

Mặc dù Vy Hiên đã trở thành chủ đề hot một thời và cũng thu hút sự quan tâm của những người chú ý đến âm nhạc, nhưng mà ở cái nhìn của Tưởng Cầm cũng chỉ trở thành một ngôi sao băng mà thôi, ánh sáng có chói đi nữa thì cũng chỉ là phù du. Nhưng mà cô ta thì khác, kể từ ngày bắt đầu cô ta học tập đàn Cello thì cô ta đều tiến bộ vượt bậc.

Luôn có người nói cô ta may mắn, nhưng mà lại không có người nào thấy được những giọt mồ hôi và nước mắt của cô ta rơi xuống.

Giống như là Phạm Vy Hiên được ca tụng là "Thiếu nữ Cello", từ trước đến nay cô luôn bị người khác khinh thường! Những người sinh ra đã có ánh hào quang ở trên đầu, chưa bao giờ được coi trọng, cho đến khi họ hủy hoại ưu thế của mình thì những người này căn bản cũng không xứng đáng để chơi đàn Cello.

Tưởng Cầm của ngày hôm nay đã thành công, cũng có tư cách để kiêu ngạo, cô ta đạt được sự thành công bằng chính những cố gắng và nỗ lực của bản thân. Cho nên lúc không hẹn mà gặp Vy Hiên, cô ta lại vui mừng vì sự gặp mặt như vậy, một người ở trên sân khấu, một người ở dưới sân khấu.

Tưởng Cầm cong cong khóe môi, nhìn có vẻ như không còn lạnh nhạt khi đối với Vy Hiên như còn lúc nhỏ.

"Tưởng Cầm." Vy Hiên mỉm cười với cô ta, nói một cách chân thành: "Màn trình diễn lúc nãy của cô thật sự rất tuyệt vời."

"Cảm ơn nha." Tưởng Cầm trả lời lại cô, nhưng lại thiếu đi mấy phần thân mật của bạn học cũ: "Hôm nào rảnh rỗi thì chúng ta gặp nhau đi, ôn lại chuyện cũ." Cô ta nói.

"Được thôi."

Vy Hiên nhìn ra được cô ta có ý không muốn tiếp tục nói chuyện với nhau, thế là cô nói: "Tôi đi trước đây anh Đoạn."

Đoạn Viên Thành gật đầu, còn nói thêm: "Cô đến đây một mình hả, để tôi đưa cô về mới được."

Tưởng Cầm trì trệ, trong đôi mắt của cô ta không thể che giấu được sự kinh ngạc.

Theo những gì cô ta biết, cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng chủ động đề nghị đưa cô gái nào về nhà, nhưng mà rất rõ ràng, anh ta đối xử với Vy Hiên khác biệt hơn so với người khác.

Ánh mắt lại nhìn xuống bụng của cô, Tưởng Cầm biết đây là đứa bé mồ côi trong bụng mẹ.

"Không cần đâu, ở bên ngoài có người đang chờ tôi rồi."

Mỗi lần cô đi ra ngoài thì bà Trang vô cùng khẩn trương, huy động người đi theo cũng rất nhiều, làm cho Vy Hiên cũng không khỏi xấu hổ.

"Vậy là tốt rồi." Nhìn về phía cô, anh ta ân cần nói: "Vẫn phải chăm sóc cho mình thật cẩn thận."

Vy Hiên sững sờ nhìn anh ta, không biết có phải là do mình đã cả nghĩ rồi hay không, cứ luôn cảm thấy sự quan tâm của anh ta đã vượt quá mức độ quen biết của hai người bọn họ. Đương nhiên cô tuyệt đối sẽ không tự luyến đến nỗi cho rằng Đoạn Viên Thành coi trọng mình, nhưng mà cô vẫn thấy khó chịu.

Ánh mắt của Tưởng Cầm dừng ở trên người của Đoạn Viên Thành, càng trở nên nghi ngờ hơn.

Vy Hiên cười cười với hai người bọn họ rồi quay người rời đi.

Tưởng Cầm nhìn qua một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt lại, xoay người lại đối diện với anh ta, nghiêm giọng nói: "Anh thích cô ấy à?"

Đoạn Viên Thành xoay người lại "Ừm" một tiếng: "Cô ấy rất có tài năng, tôi thích tiếng đàn của cô ấy."

Giải thích của anh ta so với câu hỏi của cô ta có chút khác biệt, nhưng mà sự cuồng nhiệt của Đoạn Viên Thành đối với âm nhạc cũng khiến cho cô ta nhịn lời nói tiếp theo xuống.

Lúc trở lại phía sau sân khấu, giọng điệu của anh ta tùy ý nói: "Đúng rồi, không phải là cô vẫn muốn biết ai đã viết ra ca khúc này sao?"

Hai mắt của Tưởng Cầm sáng lên, lập tức đuổi theo lên phía trước: "Là ai vậy?"

Đoạn Viên Thành quay mặt lại đối diện với cô ta, dịu dàng cười một tiếng: "Chính là Phạm Vy Hiên đã viết."

Tưởng Cầm đột nhiên bị sốc, cô ta đứng im tại chỗ.

...

Bên ngoài hội trường âm nhạc, Vy Hiên nhìn thấy phóng viên ở cửa, suy nghĩ một chút lại hỏi bảo vệ một lối ra khác, sau đó cô rời khỏi từ nơi đó.

Ngoại trừ thân phận gây nên sự tranh cãi của Phạm Vy Hiên, bây giờ cô chính là con dâu của nhà họ Liên, mỗi một lời nói hay là cử động đều phải suy nghĩ đến danh dự của nhà họ Liên, cố gắng giữ kín không bị lộ ra chính là cách thoải mái nhất.

Nhưng mà lúc đi ra khỏi cửa, cô lại trợn tròn mắt.

Ở nơi này cách với bãi đỗ xe rất là xa, ra khỏi cửa thì chính là con đường cái, muốn liên lạc với tài xế, lúc này cô mới nhớ là mình đã quên lưu số liên lạc của tài xế rồi.

Nhìn dòng xe cộ ở đối diện, tự do không bị cản trở.

Có vẻ như đã rất lâu rồi cô vẫn không cảm nhận được sự yên tĩnh không gò bó như thế này, đột nhiên cô rất muốn lẫn lặng thưởng thức thành phố này một mình, cho nên cô vẫy tay gọi một chiếc xe taxi.

Singapore sạch sẽ và trong lành, từ đầu đến cuối đều mang đến cho người khác hình ảnh tươi mát dịu dàng, giống như là thiếu nữ tuổi trẻ dưới ánh trăng, tùy ý hiện ra sự xinh đẹp uyển chuyển của mình.

Nhớ đến phải gọi điện thoại cho người nhà họ Liên để báo cáo tin tức, cô mới phát hiện điện thoại của mình không còn pin, Vy Hiên cũng mặc kệ nó, cô ghé người vào bên cửa sổ, mái tóc dài bị gió thổi bay tứ tung, cô cũng lười phải để ý đến nó, cô cứ lười biếng híp bắt như vậy, cảm nhận nơi mà anh đã từng sinh sống.

Cô nghĩ có lẽ là cô đi qua con đường cái này, xuyên qua con đường này, đây là nơi mà anh đã đến rồi.

Nghĩ như vậy, một con đường lạ lẫm cũng sẽ trở nên ấm áp và dễ chịu.

Lúc về nhà họ Liên, trong phòng khách ở lầu một đang được thắp sáng bởi những ngọn đèn màu da cam.

Cô đi vào, ở trên lầu dưới lầu đều là sự im lặng, cô dứt khoát không làm ảnh hưởng đến bất kỳ người nào, thả lỏng người ngồi ở trên ghế sofa, thân thể mềm nhũn mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nhìn khoảng không trống rỗng ở trên đầu, phía trên là nóc nhà pha lê, có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao.

Lúc này ở trong phòng bếp có người đi tới.

Không muốn bức tranh hoàn hảo này bị phá vỡ, từ đầu đến cuối Vy Hiên đều không di chuyển.

"Đưa những thứ này ra sân sau trước đi, đợi một lát nữa tôi sẽ đi đến đó..."

"Vâng thưa mợ chủ." Phi Dung đi ra từ cửa sau.

Bà Liên khẽ thở dài, quay người đi vào trong phòng khách, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy người đang ngồi ở trên ghế sofa, giật nảy cả mình: "Vy Hiên?" Giọng nói của bà ấy bởi vì bị giật mình quá độ mà trở nên run nhè nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.