Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 332: Chương 332: Chấp nhận bản thân mình không hoàn mỹ




Anh đứng trong ánh sáng màu cam quýt, cơ thể như được nhuộm lên một lớp màu mật ong, đó là màu sắc của đàn ông.

Đôi mi dài của Vy Hiên run lên vài cái: “Mì…mì mì mì Ý đã xong rồi.”

Liên Cẩn Hành dần dần híp mắt lại, dần dần có ý cười, nhưng vẫn không thể che giấu được khí tức nguy hiểm tỏa ra từ cơ thể.

Vy Hiên đờ đẫn mà nói xong câu này, sau đó cứng ngắc quay người lại, giả bộ đang bận rộn, nhưng tay chân luống cuống mà truyền đến một tràng thanh âm xoảng xoảng xoảng.

Tay bị trượt, làm vỡ một chiếc cốc, theo bản năng, cô cúi người xuống và đưa tay để nhặt nó lên, nhưng bàn tay lại bị người ta nắm lấy.

“Giống như là bị kim chích vậy, Vy Hiên hoảng loạn né ra, đôi mắt trừng ra rất to.

“Dễ bị đâm vào tay lắm, để anh.”

Anh ngồi xổm xuống, Vy Hiên lúc này mời từ từ thở phào.

Phù, cuối cùng cũng quấn khăn tắm rồi…

Liên Cẩn Hành dọn dẹp mảnh vỡ sạch sẽ, rồi ngồi đến trước bàn ăn.

“Em không ăn à?” Anh hỏi.

Vy Hiên một mình làm ổ trên ghế sofa, túm lấy remote mở ti vi: “Không muốn ăn.”

Cô không ngừng chuyển kênh, bầu không khí trong nhà khiến cô khó xử!

Ai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, cảnh tượng trong đầu đã lặng lẽ được thay thế bằng cảnh tượng xảy ra trong nhà hàng tối nay…

Cô nhớ cái cảm giác khi anh chạm vào cô, nhớ tiếng thở bên tai của anh, nhớ tiếng tim đập của chính mình…Tất cả chi tiết, cô vậy mà đều nhớ hết.

Bên kia của ghế sofa đột nhiên bị lún xuống, trong lúc cô kinh ngạc ngước mắt lên, màu xanh lam huỳnh quang trước mặt đã bị một bóng đen bao phủ. Trong giây tiếp theo, đôi môi của cô đã bị bao phủ bởi một cảm giác ấm nóng và ẩm ướt...

“Anh đổi ý rồi…” Anh nói: “Bây giờ, anh muốn ăn em.”

Vy Hiên bị anh đẩy ngã, cơ thể lún vào chiếc ghế sofa êm ái, giống như là rơi xuống biển sâu, bị nuốt chửng ngay lập tức...

“Không được!” Vy Hiên mượn khoảng trống để nhấc hai tay lên đặt trên ngực anh, cơ thể bị anh đè xuống, chỉ có thể dùng hết sức vặn vẹo đến bên cạnh lưng ghế, muốn che chắn mình lại.

Liên Cẩn Hành không có bị dục vọng lấn át, chú ý thấy cô nói “không được”, chứ không phải là “đừng mà”.

Anh lập tức hiểu ra, cô đang kháng cự gì đó, đồng thời anh cũng rất rõ, anh sẽ không dừng lại đâu.

Anh khom người xuống, dùng khí thế đội trời đạp đất bao trùm cơ thể run rẩy của cô, siết lấy cằm của cô, cưỡng ép cô quay đầu lại, từng câu từng chữ mà nói: “Không được cũng phải được.”

Vy Hiên sững sờ, ánh mắt yếu ớt bị cuốn vào trong ánh mắt tối đen của anh, không còn sự ôn như mà cô độc hưởng, sức nóng mạnh mẽ khiến người ta co rúm lại.

Cô đột nhiên cảm thấy rất uất ức, từ hơi hơi giãy dụa đến trở nên không màng đến tất cả, cô vừa khóc vừa hét: “Em không muốn anh chạm vào em!”

Liên Cẩn Hành híp mắt lại, không nói lời nào mà kéo cô đứng dậy, trực tiếp bế cô lên giường, đè lên người cô, chống nửa thân trên lên, kìm chặt hai tay của cô lại.

Vy Hiên không thể vùng vẫy được nữa, biểu cảm có chút đau khổ mà trừng anh: “Anh làm như vậy…Em sẽ hận anh …”

Rõ ràng là rất đau lòng, nhưng anh vẫn không buông ra, mà cúi đầu xuống, hôn lên khoé mắt ướt nhoà của cô, ngữ khí kiên định nói: “Vy Hiên, anh không phải là người đó, và anh sẽ không bao giờ làm gì tổn thương em…”

Cô ở bên dưới thân anh đột nhiên khựng người...

(Không thể miêu tả)...

Năm đó, cô 14 tuổi.

Liên Cẩn Hành ngay lập tức có thể tưởng tượng ra, một cơ thể vốn còn mỏng manh và yếu đuối hơn cả hiện tại khi phải chịu đựng những tổn thương đó, là một sự đau đớn đến thế nào. Ngoài ra, chính là nhục nhã cả một đời.

“Đừng nhìn…” Thanh âm cô rất nhỏ, nhắm chặt hai mắt, cầu xin anh: “Cầu xin anh đừng nhìn…”

Anh ngước mắt lên, nhíu chặt lông mày, ánh mắt bị chỗ đó làm bỏng rát có chút đau.

Trương Thanh Đình đã cho Vy Hiên bao nhiêu nhát dao, thì khắc bấy nhiêu nhát vào trái tim anh.

Liên Cẩn Hành đã qua tuổi bồng bột kích động từ lâu, nhưng lúc này chỉ có một cách mà anh nghĩ ra, có thể lấp đầy lỗ máu trong lồng ngực này, anh không thể tìm được cách nào khác nữa.

Anh không nói gì mà quay người lại, nhưng tay đột nhiên bị kéo lấy.

Anh không nhúc nhích, chậm rãi hít thở sâu một hơi, bắp thịt sau lưng căng ra, tràn đầy sự tức giận, run rẩy.

Lúc này, một đôi tay trắng nõn mỏng manh ôm lấy eo anh.

Liên Cẩn Hành khựng lại, nghiêng đầu qua, đôi đồng tử màu đen phản chiếu vẻ tái nhợt trên khuôn mặt cô.

Anh không nói gì, cô cũng không hỏi gì nhưng càng siết chặt anh hơn.

Trong phòng tắm, tiếng nước rào rào, cô đã đi vào rất lâu rồi.

Liên Cẩn Hành đứng trên ban công hút một điếu thuốc, sau khi dập thuốc xong, anh mở cửa kính đi vào.

Anh sải bước lớn đi đến phòng tắm, trực tiếp kéo cửa ra, kéo cô đang đứng dưới vòi nước băng lãnh ra ngoài m. Tắt nước, xị mặt mà cầm lấy khăn lông, quấn lấy mái tóc ướt của cô, rồi mới dùng khăn tắm quấn quanh người cô.

Toàn thân Vy Hiên trở nên xanh tím vì lạnh, đôi môi trắng bệch, đôi mắt nhìn anh trong veo như được gột rửa bởi nước mưa.

Liếc nhìn cô một cái, thái độ của anh không hề nhẹ nhàng: “Tắm nước lạnh lâu như vậy, muốn tìm đường chết à!”

Khom người xuống bế cô đi ra khỏi phòng tắm, cô run rẩy cười trong vòng tay anh: “Mùa đông vẫn có người bơi! Sao anh không nói họ?”

Anh nhướng mày: “Còn cứng miệng? Chứng minh não chưa hỏng.”

Sau khi sấy khô tóc cho cô, anh trực tiếp ném cô lên giường, còn anh thì leo lên một bên khác, dán vào cơ thể hơi lạnh của cô, không nói không rằng mà túm cô vào trong lòng mình, cánh tay bắt ngang qua, đặt trên eo cô.

Hình như là thật sự mệt rồi, nép vào lồng ngực nóng hừng hực của anh, cô yên tĩnh như một con cừu nhỏ.

Trong bóng tối, cả hai đều không lên tiếng.

Lúc đầu là cơ thể vô tình cọ xát, sau đó cảm quan bắt đầu trở nên mẫn cảm, lập tức duỗi ra hết thảy xúc tu, không ngừng bắt lấy những hương vị ái muội lơ lửng trên không trung kia.

Trên người cô có mùi nước trong veo, mát mát lạnh lạnh, chính là thứ anh cần lúc này...

(Không thể miêu tả)...

Vào đầu mùa xuân, đêm rất lạnh, nhưng lúc này lại rất ấm áp.

“Liên Cẩn Hành?”

Cô lên tiếng nói trong bóng tối, anh lười biếng đáp lại một tiếng, cả nửa ngày cũng không có trả lời.

Anh lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào đôi môi khẽ mấp máy của cô, ngọn lửa trong bụng dưới lập tức bùng cháy trở lại. Nhưng anh biết hôm nay đối với cô đã là quá đủ rồi, cho nên anh lại nhắm mắt lại.

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Vừa rồi...cũng không tệ.”

Nói xong, liền nhanh chóng xoay người lại chạy khỏi anh, co người lại ở một bên khác của giường, chiếc chăn bị đè ở dưới thân lại đắp qua đỉnh đầu, quấn mình thành kén.

Anh vỗ vai cô một cái, cơ thể Vy Hiên run lên, lập tức trịnh trọng nói: “Muộn lắm rồi, em phải ngủ, có gì mai rồi nói.”

Đằng sau yên lặng một hồi, rất nhanh lại nhẹ nhàng vỗ cô hai cái.

“Em đã nói rồi----”

Không đợi tiếng thanh minh của cô kết thúc, anh bất lực mở miệng: “Anh chỉ muốn nói, chăn đã bị em giành hết rồi.”

“...”

Vy Hiên cúi đầu, lặng lẽ kéo chăn bông ra khỏi người, đưa anh nửa bên. Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, cái đầu nhỏ liền lặng lẽ vùi vào bên dưới gối…

Khi Vy Hiên thức dậy vào buổi sáng, Liên Cẩn Hành đã rời đi.

Trong phòng tắm, cô đứng trước gương, do dự một hồi rồi đưa tay lau sạch hơi nước đọng trên gương.

Cô mới vừa tắm xong, những giọt nước dính khắp người, men theo làn da cô chảy xuống.

Đây là lần đầu tiên cô đứng trước gương và ngắm nhìn cơ thể của mình kể từ sau khi chuyện đó xảy ra. Cô dời ánh mắt đến nơi đó từng chút một, trước khi theo bản năng muốn tránh đi, cô cưỡng ép mình phải ngừng lại.

Đoá hoa phản chiếu trong gương nhuốm màu sương mù, vươn ra những cành lá thần bí, sống động như thể một bông hoa đang nở rộ.

Trước đây cô rất chán ghét, cảm thấy đó là dấu vết nhục nhã, nhưng tối qua khi anh nói nó thật đẹp, cô vậy mà lại không còn ghét nữa...Nhìn lại, cái thứ đã ăn sâu vào gốc rễ, đã từng tưởng rằng sẽ hoà tan vào trong máu, những gì có thể từ bỏ được, thực ra đều là chấp niệm.

Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve, cảm giác dưới đầu ngón tay không tốt đẹp, mỗi lần vuốt ve đều khiến cô nhớ đến cảm giác đau đớn khi bị dao cắt, chỉ là, cách nhau quá lâu, nỗi đau cũng không còn rõ ràng như vậy nữa.

Nhìn bản thân mình trong gương, cô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Thì ra, chấp nhận một bản thân mình không được hoàn mỹ như vậy, vốn không khó.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Dương Hoảng, Vy Hiên lập tức bắt taxi đến trường.

Ai ngờ, Dương Hoảng đã đứng ở cổng lớn đợi cô, Vy Hiên xuống xe thì hỏi: “Thầy, chuyện gì thế? Trong điện thoại nói gấp gáp như vậy!”

Dương Hoảng không kìm được tâm trạng kích động, đưa tay vuốt ngực một cái, bình tĩnh lại một chút rồi nói: “Còn nhớ đoạn video của em ở sân bay Konka không?”

Vy Hiên gật đầu: “Sao thế ạ?”

“Trong video, cái ca khúc mà em diễn tấu…”

Không đợi ông ta nói xong, Vy Hiên lập tức kinh ngạc, lập tức túm lấy thầy giáo, cẩn thận dè dặt hỏi: “Người ta định kiện em đúng không? Nhưng video không phải em công bố a!”

Dương Hoảng xua tay, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Em có biết tác giả của ca khúc là ai không?”

Vy Hiên lắc đầu, chỉ nhớ là một ông chú người nước ngoài rất dễ tính.

Dương Hoảng từng câu từng chữ mà nói: “Ông ta là nghệ sĩ Cello người Ý, Quinto.”

“Quin... Quinto?” Tất nhiên, Vy Hiên đã nghe nói về nghệ sĩ Cello nổi tiếng này, lúc cô còn nhỏ, ông ta đã tồn tại như một bậc thầy âm nhạc vĩ đại rồi!

Không ngờ, ông chú ngoại quốc đó lại là Quinto! Vy Hiên cảm thấy may mắn khi được diễn tấu âm nhạc của ông ta!

Trong thanh âm của Dương Hoảng không kiềm chế được sự hưng phấn: “Ông ta đã đến nước T, yêu cầu được gặp cô gái chơi bản nhạc đó ở sân bay!”

Vy Hiên tự hỏi: “Tại sao bậc thầy lại muốn gặp em chứ?”

Dương Hoảng nhìn đồng hồ, lập tức bắt một chiếc taxi, đẩy cô vào trong, nói: “Không kịp nữa rồi, em đến khách sạn trước đi! Cầm lấy, đây là địa chỉ của ông ta!”

“Thầy, thầy không đi cùng em sao?” Vy Hiên vẫn rất lo lắng khi gặp một nghệ sĩ Cello tên tuổi như vậy.

“Người ta mời em chứ đâu có mời thầy!” Dương Hoảng đóng cửa xe lại, dặn dò nói: “Vy Hiên, đây là cơ hội, dù thế nào đi nữa, em cũng phải nắm bắt!”

Chiếc xe chạy đi, Dương Hoảng đứng tại chỗ, đáy lòng cũng vừa hưng phấn, vừa lo lắng.

Vy Hiên đến khách sạn nơi Quinto đang trú chân, tìm thấy phòng của ông ta, có chút thấp thỏm mà ấn chuông cửa.

Chẳng mấy chốc, bên trong truyền đến tiếng bước chân.

Cánh cửa mở ra, một ông già với mái tóc bạc trắng đứng ở cửa, tất nhiên Vy Hiên nhớ ra ông ta, lập tức lịch sự chào hỏi, rồi tự giới thiệu: “Ngài Quinto, xin chào, tôi là …”

Quinto mỉm cười: “Tôi biết cô là Phạm Vy Hiên.” Ông ta phát âm tiếng nước T rất vụng về, nghe trông có vài phần vui vẻ.

Được bậc thầy nhớ tên là một vinh dự lớn đối với Vy Hiên!

Cô hưng phấn đến mức không biết phải nói gì, Quinto mỉm cười: “Có thể uống cùng tôi ly cà phê không?”

“Vy Hiên gật đầu: “Đây là vinh dự của tôi.”

Trong quán cà phê trên lầu hai, Vy Hiên ngồi trước mặt bậc thầy này, cứ có chút câu nệ, nghĩ đến đoạn video, cô lập tức trịnh trọng xin lỗi: “Ngài Quinto, nhạc của ngài bị tung lên mạng, tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Tôi không nên tự ý chơi nhạc của ngài mà chưa có sự đồng ý của ngài.”

Quinto cười cười, nói: “Cô gái thân mến, cô không có gì sai cả, âm nhạc là để chia sẻ với mọi người, không phải dùng để đăng ký thương hiệu.”

Vy Hiên bị lời của ông ta chọc cười, cô luôn rất quan tâm đến vụ việc này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm thấy người để xin lỗi trực tiếp. Bây giờ, tâm trạng lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, cũng không có lo lắng như trước nữa.

Quinto nói: “Tôi đến nước T lần này là để tổ chức buổi hòa nhạc của mình. Về mặt âm nhạc, tôi sẽ diễn tấu bản nhạc này, tôi mời cô tham gia cùng tôi, cô có đồng ý không?”

Vy Hiên tưởng mình nghe nhầm rồi, ngây người nhìn ông ta, cuối cùng nói: “Ngài Quinto, tôi chỉ là một người học đàn nghiệp dư thôi! Ngài không sợ tôi làm hỏng buổi biểu diễn của ngài sao?”

Quinto cười, nói: “Vậy thì sao chứ? Âm nhạc không phải là công thức, nó không hiểu những quy củ mà người ta đặt ra, chỉ cần diễn tấu vui vẻ là được rồi, làm hỏng thì cũng có sao?”

Vy Hiên sắp bị chinh phục bởi sự tự nhiên cởi mở của ông ta rồi, nhìn người già này, cô cất giọng nói từ sâu trong lòng mình: “Ngài Quinto, nếu ngài trẻ hơn một chút, tôi nghĩ tôi sẽ yêu ngài mất.”

Quinto vui vẻ cười lớn: “Được một cô gái xinh đẹp thế này yêu, đó là chuyện rất may mắn.”

Nhìn Vy Hiên, ông ta nói: “Vậy, câu trả lời của cô thế nào?”

Vy Hiên gật đầu: “Tôi vô cùng đồng ý!”

“Ha ha…được, muộn chút nữa, tôi bảo trợ lý của tôi liên hệ với cô.”

Vy Hiên quay trở lại Nhạc viện, Dương Hoảng vẫn đang đợi cô, ngay lập tức hỏi: “Ngài Quinto đã nói gì với em?”

“Ngài ấy nói...ngài ấy muốn mời em làm khách mời của ngài ấy trong buổi hòa nhạc.”

Lời của Vy Hiên vừa dứt, Dương Hoảng liền bị sốc không nói nên lời: “Ngài ấy mời em…làm khách mời?” Rất nhanh, Dương Hoảng liền vui mừng mà xoay mấy vòng trong phòng: “Có thể làm khách mời của Quinto trong buổi hoà nhạc, hẳn phải có đẳng cấp đáng kể! Nhưng ngài ấy đã mời em... điều này chứng tỏ điều gì? Nó chứng tỏ sự công nhận của ngài ấy đối với em đó!”

Đột nhiên, ông ta dừng lại, nói một cách hào hứng: “Vy Hiên! Sẽ không lâu nữa mọi người trong giới này sẽ biết đến em! Sẽ có thêm nhiều người thưởng thức tiếng đàn của em rồi!”

Vy Hiên có chút thiếu tự tin: “Thầy ơi, thầy cũng biết đó, với trình độ trước mắt của em, sao có thể theo kịp bậc thầy Quinto chứ? Em sợ sẽ làm mất mặt ngài ấy và ông già thầy nữa đó!”

“Vy Hiên!” Dương Hoảng nắm lấy vai của cô, ánh mắt kiên định nhìn cô, từng câu từng chữ nói: “Đừng có quên, em là Phạm Vy Hiên, em nên đứng trên sân khấu này!”

“Nhưng thầy ơi, em có làm được không?”

Dương Hoảng “ừm” một tiếng, cười khẽ: “Em là học trò mà thầy tự hào nhất, không có ai ưu tú hơn em hết!”

Lời của ông ta khiến Vy Hiên mỉm cười, gật đầu thật mạnh: “Không sai! Em là tuyệt nhất! Em sẽ không để thầy thất vọng!”

“Ha ha, như vậy mới đúng chứ!”

Vừa mới kết thúc một cuộc họp, Liên Cẩn Hành trở lại văn phòng, Tiểu Tần đi theo sau anh: “Tổng giám đốc Liên, hôm nay tâm trạng của ngài hình như không tệ.”

Liên Cẩn Hành ngồi xuống, ngước mắt lên: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Trong cuộc họp vừa rồi, ngài không có dạy dỗ trách phạt gì hết a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.