Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 331: Chương 331: Có chuyện rất quan trọng sao?




Trong bóng tối, hai bờ má của Vy Hiên khẽ đỏ lên, lại có người ở bên cạnh nên cô không nói được gì.

Nhìn chiếc bánh sinh nhật bị đẩy tới gần, biểu cảm trên gương mặt Dương Mạn Tinh rất trầm tĩnh.

Khi mọi người vui vẻ hét lên “Ước đi”, cơ thể Vy Hiên đột nhiên cứng đờ, toàn thân như bị điện giật, từ da đầu đến chân!

Tay của anh không biết từ khi nào mà đã từ từ trượt từ eo cô đến giữa hai chân cô…cách lớp quần, lười biếng mà đi du ngoạn khắp nơi.

“Anh…”

“Suỵt…”

Anh siết chặt cô, giọng nói có chút trầm có chút khàn: “Đèn sắp sáng lên rồi.”

Anh cố ý nhắc nhở thời gian, Vy Hiên đột nhiên trở nên căng thẳng, lấy một tay che, một tay kia thì âm thầm dùng sức đẩy.

Ở giữa nhà hàng, đôi tay Dương Mạn Tinh chắp vào nhau mà ước điều ước.

Cách đám đông, hai má Vy Hiên nóng bừng, hô hấp ngày càng gấp gáp, hai chân bắt đầu mềm nhũn, đầu óc vang lên một tiếng ‘ù ù’, có máu huyết dồn lên đỉnh đầu, sau đó lại nhanh chóng rút xuống, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

Dương Mạn Tinh ước một điều ước tốt đẹp và thổi nến, khắp nơi đột nhiên trở nên tối tăm.

Sau hai giây, đèn bật sáng.

Trong nhà hàng đều là tiếng vỗ tay, mọi người lần lượt nói chúc mừng sinh nhật, Dương Mạn Tinh vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt thì không có bao nhiêu hứng thú.

Vy Hiên quay người lại, hai tay vịn lấy góc bàn, khuôn mặt đỏ bừng, thật sự là sắp xấu hổ chết rồi, cô ngẩng đầu lên dữ dằn trừng người đàn ông bên cạnh.

Liên Cẩn Hành sớm đã hồi phục lại một vẻ lãnh đạm, trong tay không biết từ khi nào đã có thêm một ly chân cao, nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám, giống như là có thứ gì đó đang trào dâng, đang va đập.

Anh nhàn nhã tiến lại gần, giọng nói càng ngày càng trầm, nói với âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy: “Thật là không xong việc…”

Vy Hiên vừa xấu hổ vừa tức giận, duỗi tay muốn đánh anh, nhưng lại bị anh trực tiếp nắm lấy, đưa lên môi hôn một cái: “Hôm nay tha cho em trước.”

Vy Hiên rút tay về, sắc mặt có chút khó coi, quay người qua chỗ khác, không muốn quan tâm anh.

Biết là mình vừa nãy quả thực đã hơi quá đáng, Liên Cẩn Hành theo bản năng sờ sờ mũi, sau khi cười khẽ một tiếng, anh dính chặt bên cạnh cô, tầm mắt chằm chằm vào chiếc cổ có độ cong đẹp đẽ của cô, không dời đi được nữa...

Mảnh mai, trắng trẻo mềm mại như vậy, giống như là một bàn tay thôi cũng đủ để siết lấy, khẽ dùng sức một chút cũng có thể bẻ gãy rồi vậy.

Vy Hiên vẫn quay lưng về phía anh, chọc phá trái cây trong đĩa giống như đang tranh giành với ai đó vậy.

Lúc này, bàn tay anh đột nhiên chạm vào cô, Vy Hiên ngừng động tác lại, lỗ chân lông trên toàn thân giống như lập tức mở ra vậy, còn anh thì đang ung dung hờ hững mà từ từ xoa vuốt nhẹ nhàng.

Giống như là đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, anh thoải mái mà híp mắt lại, đôi mắt hài lòng mà dùng cả lòng bàn tay để cảm nhận sự tinh tế và mềm mại ở đó.

Như là kem bơ thơm phức, lại như là trứng gà bóc, cảm giác như ngón tay cũng sắp trơn tuột rồi vậy.

Anh bịn rịn, tham luyến, sự dịu dàng ở những đầu ngón tay khiến cô không khỏi rùng mình.

Đằng sau là các loại náo nhiệt, còn cô và anh, lặng lẽ trộm một tấc thời gian, trốn ở trong góc, tất cả những ái muội đều xảy ra vừa vặn.

Có tiếng bước chân đang đến gần, Liên Cẩn Hành liếc nhìn một cái, rất là không tình nguyện mà buông tay ra, quay người lại, đúng lúc che đi người phụ nữ rõ ràng vẫn đang trong trạng thái thất thần ở phía sau anh.

Trương Thanh Đình bưng hai miếng bánh kem, nở nụ cười ưu nhã đi về phía anh.

“Mạn Tinh định đem tới đây, nhưng tôi nói là để tôi đi.” Anh ta nói, giống như là đang vô ý giải thích gì đó.

Có lẽ, anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng ve vãn tán tỉnh vừa nãy rồi; Cũng có lẽ là không.

Cho dù có hay không, Liên Cẩn Hành đều không quan tâm, sau đó nói một tiếng “cảm ơn”.

“Cẩn Hành.” Trương Thanh Đình đứng trước mặt anh, ánh mắt bình tĩnh đến nỗi giống như là không có chút gợn sóng nào vậy: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Liên Cẩn Hành khẽ ngước mắt lên, từ đầu đến cuối không có rời đi, che chắn kỹ càng người phụ nữ phía sau.

“Hôm khác đi.” Phản ứng của anh có chút nhàn nhạt: “Hôm nay sinh nhật Mạn Tinh, chỉ cần nó vui vẻ là được.”

Vy Hiên nép vào lưng anh, nghe lời nói của hai người rất rõ ràng, đương nhiên là cũng có thể nghe ra được câu nói cuối cùng của Liên Cẩn Hành là có dụng ý khác.

Trương Thanh Đình rũ mắt xuống, không có ý cưỡng ép nữa, gật gật đầu: “Vậy được, hôm khác tôi gọi điện thoại cho cậu.” Anh ta đi hai bước rồi lại ngừng: “Cẩn Hành, chúng ta đã từng là bạn, tôi không muốn vì một số chuyện…hiểu lầm, mà ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.” Cười một cái, anh ta nói: “Cho dù thế nào đi nữa, cậu cũng cậu của đứa bé.”

Nhìn thấy anh ta đi về phía Dương Mạn Tinh, thân mật mà sáp đến bên tai cô ta nói gì đó, đôi con ngươi phát ra ánh sáng đen láy, giống như là một vách đá sâu, bí mật và nguy hiểm.

“Anh ta nói không sai, hai người từng là bạn.” Vy Hiên nói sau lưng anh.

Anh quay đầu lại liếc cô một cái: “Bây giờ không phải nữa.”

Vy Hiên nhìn anh một cái: “Được rồi, không phải bạn, thì cũng là thân thích, anh ta là chồng của em gái anh, là ba của cháu ngoại tương lai của anh.”

Anh nhắm mắt biểu thị tán đồng: “Cho nên anh không thể không ghét cậu ta được.”

Vy Hiên cũng không huyên thuyên với anh nữa, cầm một miếng bánh kem lên và nhấm nháp từng miếng nhỏ.

Ánh mắt của anh rất nhanh lại bị mê hoặc lần nữa, nhìn động tác dùng chiếc muỗng nhỏ quệt một lớp kem lên, rồi chậm rãi đưa đến bên miệng, biến mất ở giữa đôi môi đỏ….mỗi một động tác của cô đều có thể khiến cho ánh mắt anh trở nên sôi sùng sục.

Anh biết trong cơ thể có thứ gì đó đang thức tỉnh, khả năng tự kiềm chế của anh rất tốt, nhưng lần này anh không muốn áp chế nữa.

Túm lấy cổ tay của cô, lấy lại chiếc bánh kem trên tay cô, đặt lên bàn: “Chúng ta nên đi rồi.”

“Đi?” Vy Hiên kinh ngạc nói: “Chúng ta còn chưa ăn đồ a!”

Ngay cả một chiếc bánh sinh nhật hoàn chỉnh còn chưa được ăn xong nữa!

“Ăn nhiều calo như vậy tương đương với tự tử mãn tính.” Anh vừa kéo cô đi về phía cửa, vừa đưa ra một lời giải thích hợp lý.

“Nhưng …?” Vy Hiên cảm thấy mình sắp không theo kịp suy nghĩ của anh nữa rồi, cô dùng sức nắn nắn mi tâm một cái, bị động mà để mặc anh lôi đi, bất lực nói: “Vậy cũng phải chào chị Mãn Tinh một tiếng a! Còn có bọn người chú Trương nữa! Anh đi như vậy, không được lịch sự lắm đó!”

“Ừm, em nói đúng.” Liên Cẩn Hành đồng ý, đồng thời móc điện thoại ra, rất nhanh đã tìm ra số điện thoại của Dương Mạn Tinh, gọi qua đó.

“Mạn Tinh...đột nhiên có việc nên đi trước đây…ừm, chuyện rất quan trong…em nói với chú và dì một tiếng, anh đưa Vy Hiên về trước.”

Vy Hiên nhìn chằm chằm vào anh, mãi đến khi anh cúp điện thoại mới hỏi: “Có chuyện rất quan trọng sao? Sao em không biết?”

“Vốn dĩ không có, nhưng...nghĩ lại, đúng thật là rất quan trọng.”

Câu trả lời của anh khiến cô như quay mòng mòng trong sương mù.

#

Tốc độ xe nhanh hơn bình thường, sắc mặt anh rất trầm tĩnh, giữ vững tay lái.

“Em nghĩ, căn hộ của em thoải mái, hay là chỗ anh ở thoải mái hơn?”

Vy Hiên quay đầu qua: “Anh nói phương diện nào?”

“Các phương diện khác nhau.”

Vy Hiên nghiêm túc so sánh và trả lời: “Tuy nhà anh rất lớn rất đẹp, nhưng em vẫn thích căn hộ nhỏ của mình, ở lâu dài rồi, dần dần đã có mùi vị của nhà.”

Anh “ò” một tiếng, khi đến gần giao lộ, anh bật xi nhan...

Xe dừng ở cửa tiểu khu nơi Vy Hiên ở, Vy Hiên cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xuống xe: “Em đến nhà rồi, anh có việc thì…”

Nhìn chằm chằm vào người xuống xe với cô, cô sững sờ, Liên Cẩn Hành khoá xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Còn không đi nữa?”

Nhìn thời gian, vốn đã rất muộn rồi, Vy Hiên lúc này mới phản ứng ra, anh muốn đưa cô lên lầu đúng chứ. Cũng phải, tiểu khu đã lâu đời rồi, cư dân hỗn tạp, đèn hành lang bị hỏng hai ba ngày một lần, ban đêm về nhà một mình đúng là có hơi ghê rợn.

Ra khỏi thang máy, bước đến cửa nhà, cô móc chìa khóa ra mở cửa: “Được rồi, đưa tới đây là được rồi, anh mau đi bận việc đi!” Lúc nói chuyện đã mở cửa ra rồi, nhưng người đàn ông đằng sau lại đi thẳng vào trong.

Vy Hiên sững sờ nhìn: “Không phải nói là có…”

Có chuyện rất quan trọng sao?

Anh quay đầu lại nhìn cô trong căn phòng khách nhỏ của cô: “Sao em không vào?”

Vy Hiên ngập ngừng bước vào, đóng cửa bật đèn, thay giày rồi ngước lên nhìn anh: “Anh không vội sao?”

Đứng trong căn phòng sạch sẽ và ấm cúng, Liên Cẩn Hành nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu và nói: “Ừm, đúng là có mùi như ở nhà.”

Chỉ vì trong không khí có mùi của cô.

Vy Hiên từ từ cởi áo khoác, nghi ngờ mà nhìn anh chằm chằm: “Anh theo em về chỉ để chứng thực cái này à?”

Liên Cẩn Hành nhìn cô, khoé miệng nhếch lên, không có nói gì cả, tự mình cởi áo khoác vest ra, thuận tay máng lên mắc áo: “Vừa rồi chưa ăn no, có gì để ăn không?”

“...”

Anh đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, giọng nói vang lên từ phía bên kia cánh cửa: “Ăn mỳ Ý đi.”

Vy Hiên khoanh tay lại trước ngực, mím môi, đôi lông mày hơi nhướng lên: “Anh cố ý đưa em về chỉ để em nấu cơm cho anh? Đây là chuyện rất quan trọng sao?”

Liên Cẩn Hành ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Muốn ăn đồ ăn em nấu, cái này không quan trọng sao?”

Vy Hiên đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, từ đầu đến chân đều có cảm giác như bị tính kế! Nhưng cuối cùng, vẫn rất không có tiền đồ mà đi vào nhà bếp, xua xua tay như đang tống cổ: “Được rồi! Anh đi ra ngoài đi.”

Liên Cẩn Hành cũng không từ chối: “Vậy được, anh đi tắm.”

Vy Hiên nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, nhớ đến câu hỏi hồi nãy của anh trong xe, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện --- anh định xâm chiếm nhà cô sao?

Có tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.

Khi Liên Cẩn Hành bước ra, Vy Hiên đang uống nước, khi ánh mắt vô tình quét qua, liền sặc một tiếng “phụt”, nhanh chóng quay người lại, ho không ngừng.

“Sao bất cẩn thế?” Anh dùng khăn tắm có in hình cá heo của cô lau lau mái tóc ngắn.

“Sao anh không mặc quần áo?” Vy Hiên vừa sốt sắng vừa lúng túng.

“Anh không có mang. Em biết mà.” Giọng điệu như một lẽ dĩ nhiên của anh, còn có thêm một tia oán trách.

Chuyện này, không nên trách anh a.

Vy Hiên dậm chân, tức giận nói: “Vậy thì anh cũng nên kiếm một chiếc khăn tắm hay gì đó... để che một chút a!”

“Không cần.” Anh tuỳ ý nói: “Anh không có để ý lắm.”

Vy Hiên chỉ cảm thấy ngực mình như muốn phun lửa ra ngoài vậy, khoang mũi nóng ran, nghiến răng nghiến lợi, cô quay người lại ---Khi nhìn thấy cơ thể cân đối, đường nét hoàn hảo của anh, đôi bờ má càng đỏ hơn, nhưng vẫn trừng anh mà chất vấn: “Anh cố ý đúng không?”

Anh bật cười, vô ý quay người lại, đối mặt với cô một cách hào phóng: “Sớm muộn gì cũng phải nhìn, có sao chứ?”

Theo hành động của anh, cô vốn dĩ muốn cố ý lờ đi, nhưng...

Biểu cảm trên mặt của Vy Hiên lập tức trở nên cứng đờ, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng huyết quản đang điên cuồng trào dâng.

Càng ra lệnh bản thân mình không được nhìn, ánh mắt của cô càng ngu ngốc mà rơi vào đó, đầu óc của cô, cũng theo đó mà trở nên trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.