Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 359: Chương 359: Đi tìm anh ấy đi




“Tôi thuyết phục bản thân rất lâu, mới đem chuyện Vũ làm với tôi thành một chuyện ngoài ý muốn; mới có dũng khí lần nữa đứng bên cạnh Cẩn Hành! Tôi không qua hiểu đối với phần tình cảm này, khảo nghiệm như thế nào mới tính là tình cứng hơn vàng. Nhưng tôi hiểu rằng dù có chịu nhiều áp lực hơn nữa, tôi cũng không thể vượt qua rào cản đó... đứa trẻ, chính là rào cản đó.”

Ánh mắt của Vy Hiên lạnh nhạt, nhìn mặt bàn, giọng nói cũng lạnh đi: “Cho dù tôi dùng tất cả mọi cách chứng minh đứa bé là của Cẩn Hành, tô cũng sẽ không cảm thấy may mắn... Anh ấy vốn có thể có được hạnh phúc và kỳ vọng, nhưng lại xảy ra loại chuyện éo le như này, lúc nào cũng nhắc nhở anh ấy về những chuyện đã qua mà không phải ác mộng.”

“Tôi thường suy nghĩ, nếu như không phải là tôi, cuộc sống của Cẩn Hành sẽ càng hạnh phúc trọn vẹn hơn.

Dương Mạn Tinh lẳng lặng nghe, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, cô ấy ấn đuối thuốc vào trong gạt tàn.

Cái gì cũng không cần nói, cô ấy trong khoảnh khắc này hiểu được cô.

“Đi tìm anh ấy đi.” Dương Mạn Tinh đứng dậy, phần bụng đã nhô lên nên trông cô ấy có vài phần vụng về, cô ấy nói: “Cô cảm thấy cô liên lụy đến anh ấy, nhưng anh ấy lại thấy, cô chính là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của anh ấy... Đời người, phải gặp được một người có bản lĩnh khiến cô đau đến thấu tim gan, mới không uổng phí một lần sống trên đời.”

Dương Mạn Tinh rời khỏi rồi, khi ngồi vào trong xe của Trương Thanh Đình, anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bên đó, sau đó di rời tầm mắt cũng ngồi vào xe.

Không phải là anh ấy không được...

Vy Hiên đứng dậy rời khỏi, sau khi về đến nhà, vừa thu dọn hành lý, vừa gọi điện cho Tiểu Tần.

“Tiểu Tần, gửi địa chỉ ở Singapore của Cẩn Hành cho tôi.”

Xách theo hành lý đơn giản, Vy Hiên đi ra cửa tiểu khu, đang gọi điện cho Tuyết Chi.

“Địa chỉ đã gửi cho cậu rồi... chìa khóa ở nhà tớ... nhớ phải cho cá ăn, còn phải chăm sóc hoa viên nhỏ...”

Cô cúp máy, chuẩn bị gọi taxi đến sân bay, có xe dừng ở trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, Trương Thanh Đình từ trong bước ra.

Nhìn thấy anh ta, Vy Hiên có chút ngạc nhiên: “Chị Mạn Tinh đâu?”

“Mẹ tôi hầm canh, tôi đưa cho cô ấy rồi.” Trương Thanh Đình nói xong, cúi đầu nhìn vali của cô, sau đó cầm để vào cốp xe: “Đi thôi, tôi đưa em đi.”

Anh ta biết cô muốn đi đâu, Vy Hiên nhìn anh ta, cũng không nói nhiều, mở cửa sau ngồi vào.

Đầu tiên là sự trầm mặc, Trương Thanh Đình từ đầu đến cuối đều nhíu mày, khi xe dừng lại đợi đèn đỏ, anh ta mới từ từ lên tiếng: “Vy Hiên, tôi chọn rút lui không phải vì nhìn em buồn bã!”

Vy Hiên ngước mắt, từ gương xe nhìn vào mắt anh: “Tôi rất ổn, cũng nhất định sẽ tốt.”

Trương Thanh Đình sâu sắc liếc nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng vẫn mím chặt môi.

Đến sân bay, anh lấy vali từ sau xe ra, nhìn thấy hai tay cô vẫn còn quấn băng: “Đi thôi, tôi đưa em vào trong.”

“Không cần đâu, bản thân tôi có thể.” Vy Hiên dùng ngón tay với lại, nhìn anh ta: “Chị Mạn Tinh thật sự rất tốt.”

Trương Thanh Đình cụp mắt khẽ cười, gương mặt ưu nhã, mang theo sự thê thương nhàn nhạt: “Tất cả mọi người đều nói với tôi cùng một câu này! Ba mẹ tôi, Tuyết Chi, Trần Lục... còn cả em.”

“Là người đứng bên ngoài quan sát, chúng tôi đều tỉnh táo hơn anh.”

“Vậy em thì sao?” Trương Thanh Đình cau mày, bước lên trước một bước, muốn kéo cô lại, Vy Hiên lùi lại theo bản năng, duy trì khoảng cách an toàn với anh ta.

Trương Thanh Đình sững người, đứng im ở đó, rõ ràng cực kỳ ngại ngùng.

Một lúc sau, mới mở miệng nói: “Vy Hiên, em nên rời khỏi hai người đàn ông này, nhìn bọn họ hại em thành cái dạng gì rồi!” Cắn chặt răng, siết chặt hai tay, anh ta nói: “Ít nhất, tôi sẽ không khiến em gánh chịu nhiều như vậy!”

Ánh mắt dần dần trở nên nóng rực: “Vy Hiên, chỉ cần một câu của em, tôi sẽ lập tức vứt bỏ tất cả để đến bên em! Dẫn em rời khỏi nơi này, em muốn đi đâu cũng được!”

Vy Hiên nhìn anh ta một cách khó tin: “Anh Đình, có vài đạo lý, mãi đến hôm nay tôi mới hiểu.” Cô nói: “Thật ra anh không có yêu tôi nhiều như vậy, chúng ta đều là người giống nhau, muốn liều mạng túm lấy cái gì đó để bù đắp sự thiếu thốn của mình, cũng là sự cứu vớt duy nhất! Càng không có được, càng muốn đoạt lấy, và không nhìn thấy những thứ đã có trước mắt.”

“Tôi không phải như thế!” Trương Vân Đình kích động muốn phân trần, Vy Hiên lắc đầu: “Anh như thế nào, tôi không để tâm. Nếu như anh muốn vì tôi như vậy, thương tổn người yêu anh nhất, vậy cả đời này anh đã định sẵn vô duyên với hạnh phúc.”

Vy Hiên kéo vali, xoay người rải bước đi vào đại sảnh sân bay.

Trương Vân Đình đứng ở đó, tâm trạng lạc lõng, rơi xuống ngàn trượng.

Anh ta không trách cô tuyệt tình, lại hận thân phận người ngoài cuộc của mình! Bất luận cô vui vẻ cũng được, thương tâm cũng được, đều không có liên quan đến anh ta --- Điều này, so với đau đớn mất đi tình yêu còn đáng sợ hơn.

Máy bay cất cánh, Vy Hiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, trong xanh lạ thường.

Vô thức vuốt cổ tay trái, chiếc lắc tay có hình cây đàn dương cầm, dần đần có chút độ ấm.

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi mấy tiếng kết thúc chuyến bay, trong đầu vụt qua vô số hình ảnh, gặp được Liên Cẩn Hành, cô nên cái gì làm cái gì...

Sau khi máy bay hạ cánh, đã là sẩm tối.

Dứng ở cửa lớn sân bay, cô hít sâu bầu không khí ở thành phố này, có mùi vị của anh.

Vy Hiên ở sân bay vẫy được chiếc taxi, đưa địa chỉ cho tài xế, trực tiếp đến nhà họ Liên.

Ngồi trong xe, trong lòng Vy Hiên có vài phần hồi hộp, tưởng tượng biểu cảm của Liên Cẩn Hành sau khi nhìn thấy cô, sẽ nói gì, sẽ làm gì...

Tài xế ở trên xe nói chuyện với cô, biết cô từ nước T đến, càng thao thao bất tuyệt. Bởi vì vợ của ông ta chính là người nước T, ông ta nói, trên người của phụ nữ nước T thể hiện khí chất phương Đông rõ ràng nhất!

Đến nhà họ Liên, đã là chuyện của một tiếng sau.

Tài xế nói với cô, mấy dãy nhà đen trắng được thiết kế độc đáo đó, chính là khu đất đắt nhất của Singapore - Khu biệt thự cao cấp The Nassim.

Là một quốc gia với nguồn tài nguyên cực kỳ có hạn, thành phố Singapore được xếp vào thành phố có mức chi phí đắt đỏ liên tiếp trong 14-15 năm! Giống như tài xế nói, thành phố Sư Tử không thiếu người có tiền, có thể sống trong khu biệt thự cao cấp hàng đầu, đều là phú hào trong phú hào!

Bởi vì không thể liên lạc với chủ nhân biệt thự, cuối cùng không thể chứng minh thân phận của mình, cho nên Vy Hiên chỉ có thể rời khỏi.

Kéo vali đi dọc theo con đường sạch sẽ, xung quanh cây cối tươi tối, yên tĩnh dễ chịu, rất khó tưởng tượng, phồn hòa hỗn loạn chỉ cách một con đường.

Hình như nhìn thấy gì đó, Vy Hiên kéo vali đến bên kia đường, đứng ở đó nhìn đóa hoa màu đỏ ở góc tường.

Cô chìa tay chạm vào cánh hoa, biết đây là hoa vy hiên.

Ở nơi này nhìn thấy đóa hoa kiều diễm vừa quen thuộc vừa xa lạ như vậy, thật sự rất bất ngờ, nhưng có cảm giác kéo gần khoảng cách với anh lại khiến cô vui vẻ.

Anh chắc cũng chú ý đến nhỉ.

Cô đến gần, khiêng chân lên ngửi thử.

Đằng sau, một chiếc xe chạy vụt qua.

Tốc độ của chiếc xe quá nhanh, chớp mắt một cái, Vy Hiên khi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh đèn xi nhan ở chỗ rẽ.

Cô thu hồi ánh mắt, kéo vali tiếp tục đi, sang bên đường, vẫy chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện.

Ngồi ở trong xe taxi, Vy Hiên theo thói quen muốn móc điện thoại ra, vừa sờ vào túi, đột nhiên phát hiện điện thoại không thấy đâu nữa!

Cô lập tức lục túi, nhưng lục tung đồ đạc trong túi cũng không thấy bóng dáng của chiếc điện thoại đâu.

Sau khi phản ứng lại chuyện điện thoại đã mất, Vy Hiên sững người, điều này khiến cô lập tức nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi đối với xung quanh, đối với người lạ, đối với tương lai.

Quả nhiên, có người nói không sai, người hiện đại đều mắc bệnh nghiện điện thoại, rời điện thoại thì lập tức trở về gia cấp không có năng lực hành vi.

Nhưng cô lúc này mất điện thoại thì làm sao liên lạc được với anh chứ?

Tài xế tốt bụng hỏi cô có phải mất đồ hay không, cô khẽ lắc đầu, mất chỉ là điện thoại, không mất đi tâm trạng muốn gặp anh! Cho nên, cô hôm nay bất luận thế nào cũng phải gặp được anh!

Xuống xe, Liên Cẩn Hành sải bước đến phòng bảo vệ, không lâu sau, lại sải bước đi ra, đôi mắt đen láy nheo lại, nhìn xung quanh.

Lúc này, một chiếc taxi chạy qua.

Tài xế xuống xe, nhìn thấy anh đứng ở đó, từ xa hỏi: “Vừa rồi có một cô gái đi qua đây không? Điện thoại của cô ấy rơi trên xe của tôi, vừa rồi được khách hàng nhặt được.”

Liên Cẩn Hành lập tức bước tới, vừa đi vừa rút điện thoại, đưa bức ảnh trên màn hình điện thoại cho ông ta xem: “Là cô ấy sao?”

Tài xế vừa nhìn thì lập tức gật đầu: “Không sai, không sai, chính là cô ấy!”

Vừa nhìn Liên Cẩn Hành, mỉm cười: Cậu nhất định là bạn trai của cô ấy phải không?”

Liên Cẩn Hận hơi trầm tư một lúc, gật đầu: “Phải.”

“Vậy thì tốt quá rồi, tôi đưa chiếc điện thoại này cho cậu!”

“Cảm ơn.”

Chú tài xế lái xe taxi rời khỏi, Liên Cẩn Hành vuốt chiếc điện thoại của Vy Hiên, cắn chặt răng, lập tức lên xe. Cô một mình nhất định còn chưa đi xa, tìm dọc theo con đường này, chắc sẽ tìm thấy!

Chiếc xe khởi động, đi dọc theo con đường.

Ánh mắt vô tình quét qua hoa vy hiên mọc ở góc tường, sự thay đôi trong ánh mắt không phải ai cũng nhìn ra.

Anh lập tức thu hồi ánh mắt, chuyên chú nhìn dọc hai bên đường.

Không ngờ, hoa vy hiên sẽ nở vào lúc này, anh tưởng, còn phải rất lâu nữa.

Trước cửa phòng bệnh của Liên Thủ Vọng, Vy Hiên kéo chiếc vali đến gần, mặc dù đột nhiên như thế này đến thăm thì có chút đường đột, nhưng cô vẫn cho phép bản thân buông thả một lần!

Lấy hết can đảm, đi đi đến, vừa muốn gõ cửa, bên trong có người đẩy cửa ra.

Nhìn thấy người này, cô cũng không tính là bất ngờ.

“Đến tìm Cẩn Hành?” Lương Côn Tịnh mở miệng trước, đồng thời, dùng thân thể che cửa lại.

Vy Hiên nheo mắt: “Ừm, anh ấy có ở bên trong không?”

“Nhận được một cuộc gọi, bèn vội vàng rời đi rồi.” Ngừng lại một chút, cô ta nói: “Anh ấy về tổng công ty khoảng thời gian này luôn rất bận, còn phải túc trực ở đây, cũng thật là làm khó anh ấy.”

Giọng điệu thân thiết này rất dễ khiến người hiểu lầm, nhưng Lương Côn Tịnh hình như lại không để ý.

“Anh ấy khi nào quay lại?” Vy Hiên nhìn cô ta hỏi.

“Không nói rõ được, cũng có thể rất nhanh, cũng có thể sẽ bận đến đêm.”

Vy Hiên ‘ừm’ một tiếng, nói: “Có thể gọi điện thoại cho anh ta không? Nói với anh ấy tôi đến rồi.” Suy nghĩ một chút, lại giải thích: “Điện thoại của tôi bị mất rồi.”

Lương Côn Tịnh nhìn cô, từ tốn nói: “Khi anh ấy làm việc, không thích bị người khác làm phiền.”

Vy Hiên nhướn mày, muốn nói gì đó, bên trong lại có người bước ra.

“Là cô Phạm sao?” Y tá riêng đứng ở cửa, lịch sự nói: “Ông Liên mời cô vào trong.”

Hai người đều sững người, Vy Hiên lập tức gật đầu: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.