Phóng viên truy hỏi: “Tổng giám đốc Tập! Tin đó là thật sao?”
Mắt của Vy Hiên híp lại, nhìn sang anh ta, có loại xúc động muốn tuyên bố.
Ánh đèn flash lấp lánh không ngừng, anh ta kéo cô rảo bước đi vào tiểu khu, Tuyết Chi lập tức cản phóng viên muốn đuổi theo lại.
Hành lang vẫn tối mờ, anh ta và cô mặt đối mặt, sắp không nhìn rõ mặt mũi rồi.
Nhìn anh ta, cô hỏi: “Tin tức là cậu tung ra.”
Tập Lăng Vũ ánh mắt co lại, sự lạnh lùng biến mất, thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt: “Tôi ở trong lòng của em, chính là người tồi tệ thế sao!”
Vy Hiên lẳng lặng nhìn anh, vốn nên tức giận, cô lại rất bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh này, khiến anh ta sợ hãi. Nếu như ngay cả hận cũng không có, vậy bọn họ trước đây còn có cái gì?
Anh cáu kỉnh quay mặt đi: “Đi thôi, tôi đưa em về...”
“Không cần.” Vy Hiên đi vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh ta dùng hai tay mở ra, đứng ở cửa, nhìn thẳng vào cô.
Giống như thợ săn đang truy đuổi, hoặc bắt được con mồi, hoặc bị cắn ngược lại, mất đi tính mạng! Anh ta không có lựa chọn, chỉ có thể phát triển.
Kéo cô từ trong ra, anh ta nói từng câu từng chữ: “Không phải là tôi tung tin tức ra! Tôi có thể đào khoét vết sẹo của mười mấy năm trước, bởi vì trên người tôi cũng có, cho nên, em đau, tôi cũng đau! Nhưng, tôi sẽ không làm tổn hại đến con của tôi với em!”
“Nó không phải con của cậu!” Vy Hiên siết chặt nắm đấm, cho dù vết thương rất đau, cô cũng không đè nén được cảm xúc tức giận.
Nhưng cô càng nói như thế thì càng khiến Tập Lăng Vũ tin tưởng vào kết luận của mình.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, lệ khí và sự phẫn nộ trên mặt, dần dần biến mất, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẫn nại hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Vy Hiên cau mày, ngước mắt nhìn anh ta: “Cẩn Hành ngày mai sẽ về.”
Tập Lăng Vũ nhếch môi: “Tôi biết em không dễ mở miệng nói chuyện này, để tôi đến nói với anh ta.”
“Cậu nói...”
Khi Vy Hiên quay người lại thì ngây người.
Liên Cẩn Hành đứng ở lối vào, cơ thể thẳng tắp, giống như cây bạch dương đứng sừng sững trước bão tố.
Trên mặt của anh có dấu vết của sự mệt mỏi, quần áo nhăn nhúm, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo thì đã chạy đến đây! Nhưng lúc này ánh mắt lại lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn về bên này.
Trong hai giây ngắn ngủi nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim của Vy Hiên không khỏi đau đớn.
Cô bước lên một bước, Tập Lăng Vũ lại từ phía sau cô đi tới, túm cánh tay của cô, đem cô kéo lại phía sau. Sau đó ngước đôi mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, sau đó nói với Vy Hiên: “Giao cho tôi, em cái gì cũng không cần nói.”
Giọng điệu thân thiết quen thuộc, là sự tích lũy của hai người trong mười mấy năm qua, điểm này không cần hoài nghi.
Liên Cẩn Hành dần di chuyển tầm mắt sang Tập Lăng Vũ, không nói chuyện, chỉ mím môi.
“Vũ! Cậu tránh ra!” Vy Hiên biết, cô buộc phải lập tức giải thích rõ ràng với Cẩn Hành!
Cô dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng hai chân của Tập Lăng Vũ như mọc dễ, chắn ở giữa lối ra vào trong hành lang trật hẹp, che đi tia ánh mắt duy nhất, không thể nhúc nhích.
Bóng tối đem cô phủ từ đầu đến chân, Vy Hiên không nhìn thấy Liên Cẩn Hành, trái tim đập càng lúc càng nhanh!
Đối diện rất yên tĩnh, Tập Lăng Vũ cũng vẫn không tránh ra, trong thời gian mấy giây này, Vy Hiên cảm nhận được hai người đang đấu đá ngầm, là càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Trong hành lang, có tiếng suýt sáo truyền đến, giọng nói của Liên Cẩn Hành vang lên: “Anh nhớ ra rồi, công ty còn có việc, đi trước đây.”
Anh xoay người rời khỏi, tiếng bước chân vững vàng, lại giống như giẫm vào trái tim cô, muốn đem trái tim của cô, lần này gửi vào bóng tối không có ngày mai.
Vy Hiên ngơ ngác đứng đó, có chút không tin, không tin anh cứ đi như thế?
Uy hiếp được giải trừ, Tập Lăng Vũ từ từ quay đầu lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, dùng sức nói: “Quên anh ta đi--- Vy Hiên, đây là kết quả tốt nhất!”
Vy Hiên ngước mắt nhìn anh ta, lắc đầu, cô nói: “Cả đời này đều sẽ không.”
Vòng qua người anh ta, cô lập tức đuổi theo Liên Cẩn Hành, Tập Lăng Vũ muốn giơ tay, nhưng ngay cả góc áo của cô cũng không chạm đến được...
Không biết Tuyết Chi dùng cách gì, tất cả phóng viên đều rời khỏi. Hoặc, bọn họ đã nhận được thứ mình cần, không cần tiếp tục săn cốt truyện nữa.
Vy Hiên vừa bước ra khỏi cửa lớn thì nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của Liên Cẩn Hành từ trước cửa tiểu khu chạy qua, cô chạy vài bước, ở đằng sau gọi tên của anh, chiếc xe lại càng đi càng xa.
Tuyết Chi từ cửa hàng tiện lợi của anh Chu bước ra, vội vàng đi về phía Vy Hiên: “Vy Hiên, sao lại đứng ở đây?”
Vy Hiên nhìn hướng anh biến mất, lẩm bẩm nói: “Cẩn Hành... tức giận rồi.”
Lần này, là thật sự tức giận rồi.
Tuyết Chi đau lòng ôm lấy cô: “Không sao, anh Liên sẽ hiểu cho cậu!”
Hai người đi lên lầu, Tập Lăng Vũ ngồi trước cửa nhà cô, một tay chống trên chân, một tay kẹp điếu thuốc lá, làn khói xanh bị gió thổi đi.
“Tuyết Chi, cậu về trước đi.” Vy Hiên nói.
Tuyết Chi lo lắng liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn gật đầu: “Có gì thì từ từ nói chuyện, mấy phóng viên đó chắc sẽ không đến nữa.”
Cô ấy rời khỏi, Vy Hiên bước về phía trước, trực tiếp mở cửa ra: “Vào đi.”
Tập Lăng Vũ hút một hơi, sau đó dụi đầu thuốc xuống đất, đứng dậy đi theo cô vào trong.
Thấy tay của cô không tiện, anh ta cầm chiếc ly của cô, lấy ly nước từ máy lọc nước, đặt trên bàn.
Vy Hiên ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh ta: “Vũ, nói chuyện với tôi đi.”
Anh at đến đối diện: “OK, em muốn nói gì.”
“Chuyện mang thai, tôi quả thực không muốn cậu biết.”
“Tại sao?”
Vy Hiên sâu sắc liếc nhìn anh ta, lại cụp mắt: “Bởi vì sẽ khiến cậu hình thành một hy vọng khác, túm chặt không buông. Tôi không muốn cậu đến cuối cùng mới phát hiện, kết quả lại là trống rỗng.”
Tập Lăng Vũ mỉm cười: “Em thật sự vì tôi mà suy nghĩ!”
Anh lười nhác khoanh tay: “Những gì em nói tôi đều nghe rồi, và tôi sẽ như thế nào, đó cũng là chuyện của tôi, em đừng lo lắng, cố gắng chăm sóc tốt đứa trẻ trong bụng.”
Vy Hiên nhíu mày: “Cậu không tin tôi?”
Anh ta lại nhếch môi, điềm nhiên nói: “Rất quan trọng sao? Dù sao, đứa con em mang, chỉ có thể là của tôi!”
“Đứa trẻ là của Cẩn Hành.” Vy Hiên không tiếc xé toạc lớp che chắn cuối cùng ra: “Lần đó, có phải kỳ an toàn hay không, bản thân tôi biết.”
Tập Lăng Vũ siết chặt nắm đấm, nặng nề đấm lên bàn, sau đó đứng bật dậy, nhìn chằm chằm cô, giống như đối đãi với ngươi xa lạ: “Em nhất định muốn làm đến mức này sao?”
Vy Hiên khẽ gật đầu: “Tôi không muốn Cẩn Hành chịu tổn thương, anh ấy mới là người vô tội nhất.”
Tập Lăng Vũ vuốt trán cười to: “Liên Cẩn Hành Liên Cẩn Hành! Là là Liên Cẩn Hành! Vậy tôi thì sao? Em không nhìn thấy những tổn thương tôi đã chịu sao?”
“Nhìn thấy rồi,” Cô thẳng thắn: “Nhưng tôi đã không còn sức lực nữa rồi.”
“Em có!” Tập Lăng Vũ hai nắm đấm chống trên bàn, cơ thể áp sát: “Chỉ cần em nói sự thật! Nói cho tôi, đứa trẻ này là của tôi!”
“Không, không phải.” Vy Hiên rắn lòng, không muốn để anh ta ôm bất cứ huyễn tưởng nào nữa.
“Đáng chết, em tại sao không thể thừa nhận?!”
Anh ta cắn chặt răng, không ngừng lùi lại, khẽ lắc đầu: “Em không có quyền tước đoạt hạnh phúc của tôi! Càng không thể ngăn cản tôi bỏ đứa trẻ này!” Xoay người, anh ta đá cửa rời đi.
Vy Hiên dùng sức đập mạnh vào mặt bàn, đầu gục xuống, thấp giọng, vô lực rên rỉ: “Đáng chết...”
Liên Cẩn Hành lại về Singapore.
Lần này, Liên Thủ Vọng bệnh nặng.
Vy Hiên từ chỗ của Dương Mạn Tinh nhận được tin tức, khi gặp được cô ấy đã là sau chiều.
Trong nhà hàng âm nhạc, hai người mặt đối mặt, thấy Dương Mạn Tinh hút thuốc, Vy Hiên hơi cau mày, không nói hai lời giật lấy điều thuốc của cô ấy, trực tiếp bỏ vào trong gạt tàn. Nhắc nhở: “Em không vì mình, cũng phải nghĩ cho bảo bảo!”
Nhìn cô, Dương Mạn Tinh bật cười: “Bây giờ có thể hiện thân thuyết giải rồi.”
Vy Hiên sững người, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Chị cũng tin những điều trên báo nói?” Có lẽ là vì Cẩn Hành, cô tương đối để ý suy nghĩ của Dương Mạn Tinh.
Dương Mạn Tinh nheo mắt, nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Quan trọng không phải là tôi, mà là Cẩn Hành có tin hay không.”
Câu nói này, đánh trúng tâm lý.
Vy Hiên nhíu mày: “Anh ấy ngay cả điện thoại của tôi cũng không nghe, có lẽ đã tin rồi.”
Dương Mạn Tinh nhàn nhạt nói: “Ông nội nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình trạng không quá tốt, là cháu trưởng, anh ấy mấy ngày này đều túc trực trong bệnh viện, nửa bước không rời.”
Vy Hiên ngây người: “Tôi... tôi không biết.”
“Anh ấy không nói cho cô.” Dương Mạn Tinh lại rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Lần này, Vy Hiên không thể cản cô ấy được.
Giống như trong lòng bị đè nèn quá lâu, Dương Mạn Tinh hút thuốc, nhả ra vài vòng khói, búng nhẹ tàn thuốc, từ từ nói: “Đừng để hạnh phúc đến tay lại chắp tay nhường cho người khác.”
Vy Hiên nhìn cô ấy, cô ấy nói: “Nhà chúng tôi ưng người phụ nữ Lương Côn Tịnh đó, rất có có thể đến lúc đó, yêu cầu anh tôi lấy cô ta.”
Vy Hiên lại lắc đầu: “Anh ấy sẽ không.”
Dương Mạn Tinh mỉm cười: “Cô ngược lại rất lạc quan.”
Cô nói: “Là hiểu.”
Suy nghĩ một lát, Dương Mạn Tinh gật đầu: “Cũng đúng.” Cô ấy nói: “Phạm Vy Hiên, cô phải hạnh phúc, cô nếu như không hạnh phúc, Thanh Đình sẽ không hạnh phúc, anh ấy không hạnh phúc, tôi cũng sẽ không hạnh phúc.”
Lông mi của Vy Hiên run run: “Chị Mạn Tinh, tôi cảm thấy, tôi nợ chị một câu xin lỗi.”
“Đừng, cô không nợ.” Ánh mắt của Dương Mạn Đình bình tĩnh nhìn cô: “Nợ cô, là tôi.”
Vy Hiên nhíu mày: “Chị không nợ tôi gì cả.”
Cô ấy nhếch mối: “Sao không nợ? Thanh Đình đối với cô tạo thành tổn thương lớn như vậy, lỗi anh ấy phạm phải, bây giờ tôi đều có phần.”
Vy Hiên nghe vậy, khẽ nhíu mày, một lúc sau nói: “Nếu như không phải chị bây giờ đang mang thai, tôi nghĩ, tôi sẽ khuyên chị rời khỏi anh ta... anh ta không xứng với chị.”
“Lời này, Cẩn Hành cũng từng nói, nhưng có tác dụng gì chứ? Con người này của tôi là mắt chết, nhìn trúng ai, cả đời này đều rất khó thay đổi.” Dương Mạn Tinh cười tự giễu hai tiếng, bình tĩnh nói: “Một đời còn rất dài, tôi có thời gian dây dưa với anh ấy.”
Vy Hiên đột nhiên không biết nên nói cái gì nữa, Dương Mạn Tinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xe của Trương Thanh Đình đã đợi ở cửa.
“Cho dù đứa bé không phải của Cẩn Hành, anh ấy cũng sẽ không để ý.”
“Tôi để ý.”
Dương Mạn Tinh quay đầu nhìn cô, Vy Hiên yên tĩnh ngồi ở đối diện, thần sắc vô cùng điềm nhiên, nhưng cơ thể vẫn bị che đậy được mà run rẩy.
Cô ấy nhìn ra được, cô ấy quen đè nén, bên ngoài càng bình tĩnh, càng điềm nhiên. Chỉ là không biết, cô sẽ nhịn đến khi nào mới thật sự bạo phát.