Tập Chính Hãn đứng dậy, thong thả đi hai vòng quanh phòng, vẻ mặt nghiêm túc cảnh giác.
Ông ta không ngờ thằng nhãi này lại có thể ra chiêu như vậy! Bây giờ thì tốt rồi, sau khi lộ ra tin đồn ông ta theo dõi con trai, nếu như ông ta lại có bất kỳ hành động gì, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều tin đồn bất lợi với ông ta! Nhất là sau khi tuyên bố Hoàn Vũ và Danh Sang hợp tác, thằng nhãi kia đã trở thành tiêu điểm của truyền thông! Trở thành người có công lao to lớn với công ty! Lúc này không thể động đến anh ta, nếu không chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý!
Đáng chết!
Tập Chính Hãn căm giận nghiến răng, sao ông ta có thể chủ quan để một con sói ở bên cạnh chứ?
Chín giờ tối, Vy Hiên vừa viết xong kế hoạch quảng cáo dịch vụ công cộng của Hoàn Vũ, Tuyết Chi cũng tắm rửa xong, đang lau tóc.
Lúc này có người gõ cửa.
“Ai vậy?” Tuyết Chi cách gần đó, lập tức đi mở cửa.
Ngoài cửa, Tập Lăng Vũ sửng sốt, cô cũng sửng sốt.
“Sao cô còn chưa đi?” Tập Lăng Vũ không chút khách khí hỏi, sau đó thoải mái bước vào, tự nhiên cầm đôi dép lê của nam trên kệ giày xuống thay.
Tuyết Chi lập tức trừng mắt: “Này! Phải là tôi nói câu này mới đúng chứ! Đêm hôm khuya khoắt, anh chạy đến đây làm gì?”
Vy Hiên nghe thấy tiếng nói, đi từ trong ra: “Vũ? Sao cậu lại đến đây?”
Trước mỗi lần đến, Tập Lăng Vũ đều sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng tối nay lại đột nhiên xuất hiện, cô cũng kinh ngạc.
Nhưng Tập Lăng Vũ lại không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô và Trương Tuyết Chi có chút gai mắt. Anh ta chỉ một ngón tay vào Tuyết Chi, hờn tủi nhìn chằm chằm Vy Hiên: “Cô ta cũng ở chỗ này, sao tôi lại không thể đến?”
Tuyết Chi nghe xong thì vui vẻ, vội vàng chạy đến ôm Vy Hiên: “Đúng vậy! Tôi ở cùng với tình yêu của tôi, anh ghen à?”
Tập Lăng Vũ trừng mắt nhìn người phụ nữ này, trong lòng căm hận ngứa ngáy.
Thành thật mà nói, mẹ nó anh ta ghen thật! Ngay cả cô ôm Vy Hiên anh ta cũng thấy ghen!
Vy Hiên biết hai người này ngứa mắt nhau, gặp mặt là cãi cọ, vội nói: “Tuyết Chi, không phải cậu muốn sấy tóc sao? Mau đi đi, đừng để bị lạnh.”
Tuyết Chi bĩu môi: “Gặp sắc quên bạn!” Lén lút nhéo mông Vy Hiên một cái, Tập Lăng Vũ trợn to hai mắt, dáng vẻ muốn nuốt sống cô: “Cô cái người phụ nữ này...”
Tuyết Chi nhắm mắt làm ngơ, uốn éo bờ eo thon tiêu sái rời đi: “Đi đây! Không ngăn cản hai người làm việc không thể cho người khác thấy sau lưng tôi nữa!”
“Cô...”
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng máy sấy tóc, Vy Hiên vội vàng giữ chặt Tập Lăng Vũ, đẩy anh ta ra ngoài ban công rồi hỏi: “Vũ, sao trước khi đến cậu không gọi điện thoại cho tôi? Như vậy sẽ khiến Tuyết Chi rất xấu hổ!”
“Cô ta biết xấu hổ?” Tập Lăng Vũ tỏ vẻ hoảng sợ: “Cô nhìn xem dáng vẻ người phụ nữ kia có chút xấu hổ nào không? Nhìn thấy tôi đến, cô ta hẳn phải biết điều mà mau chóng biến mất chứ!”
Không đợi Vy Hiên nói chuyện, tiếng nói không nhanh không chậm của Tuyết Chi xuyên qua tiếng sấy tóc xùy xùy truyền đến: “Ngóng trông tôi biến mất như vậy làm gì, định mưu đồ gây rối với Vy Hiên nhà tôi hở?”
Tập Lăng Vũ không thể tin nổi trừng mắt nhìn sang: “Tai cô ta là tai chó à?”
Vy Hiên bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo cửa kính ở ban công lên: “Được rồi, cậu đừng vừa thấy Tuyết Chi cà khịa nữa, gần đây tâm trạng cậu ấy không tốt, ở chỗ này của tôi vài ngày.”
Tập Lăng Vũ nghiêm mặt: “Tâm trạng cô ta không tốt? Không nhìn ra.” Một lúc lâu sau lại bực bội hỏi: “Cô ta muốn ở mấy ngày?”
Vy Hiên nhíu mày: “Cậu nói nhỏ chút, đừng để Tuyết Chi nghe thấy.”
Tập Lăng Vũ lập tức trừng mắt, giơ tay lên véo mặt cô: “Cô thay lòng rồi đúng không? Cô bị Trương Tuyết Chi quyến rũ rồi đúng không?”
Vy Hiên vừa đau lại vừa không nhịn được buồn cười: “Vũ, sao cậu lại giống một đứa bé vậy?”
Thế mà còn ghen với cả Tuyết Chi!
Lông mày Tập Lăng Vũ lập tức nhíu chặt lại, buông tay ra, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô vẫn luôn xem tôi là một đứa bé?”
Chênh lệch tuổi tác là khoảng cách mà anh ta vẫn luôn nghĩ cách vượt qua. Nhưng nếu như cô vẫn cứ nắm lấy việc này không buông, quả thật anh ta rất đau đầu.
Đáy lòng Vy Hiên giật mình, biết mình đã chạm phải cấm kỵ của anh ta. Cô cũng không vội giải thích, vấn đề càng để ý lại càng dễ dàng tô đen, cô nghiêng người sang bên cạnh, hai tay khoác lên lan can ban công, nhìn cảnh đêm bên dưới.
Tập Lăng Vũ nhìn cô, đột nhiên ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cần cổ của cô, ngửi mùi thơm sau khi tắm rửa của cô, anh ta nói: “Đừng chê tôi nhỏ... tôi sẽ trưởng thành, hơn nữa tôi vẫn luôn cố gắng, cố gắng khiến mình già đi.”
Cơ thể Vy Hiên khẽ run, quay đầu nhìn anh ta, cảm giác nhạy cảm đến mức không hợp lý: “Vũ, hôm nay cậu sao vậy? Có phải có chuyện gì không?”
Anh ta lắc đầu lẩm bẩm nói: “Chỉ là hơi sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ cô rời khỏi tôi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta nói ra lo lắng trong đáy lòng mình. Không hề kiên trì gắng gượng chống đỡ, mổ bụng lộ ra trái tim, để cho cô nhìn thấy trái tim thật ra vẫn rất yếu ớt kia.
Vy Hiên nhìn anh ta, tất cả đau lòng đều viết lên mặt.
Cô ôm chặt lấy anh ta, lại vỗ vỗ lung, kiên định nói: “Sẽ không, tôi sẽ không rời đi, mãi mãi sẽ không rời khỏi Vũ của tôi.”
Tập Lăng Vũ mỉm cười, lúc này lại càng giống một đứa bé, một chút xíu ân huệ đã khiến anh ta rất vui vẻ, dễ dàng đã có thể thỏa mãn.
Lúc này, trong tay Tuyết Chi cầm cốc, đứng ở bên trong gõ cửa sổ: “Bên ngoài gió lớn, hay là vào trong rồi lại ôm?”
Mặt Vy Hiên đỏ bừng, đứng trước mặt bạn thân thì vẫn rất xấu hổ, vội vàng đẩy Tập Lăng Vũ ra. Người sau thì căng cứng cơ mặt, trừng mắt nhìn Vy Hiên, giọng nói tố cáo chứa đầy oan ức: “Rốt cuộc bao giờ cô ta đi? Tôi cho cô biết, có tôi không có cô ta, tự cô chọn đi!”
Quay người, kéo cửa rồi đi ra ngoài.
Vy Hiên bật cười, đứng trên ban công nhìn bóng dáng khó chịu của anh ta.
“Này! Không ngồi thêm một lát à?” Tuyết Chi vừa ăn vừa đi theo ra cửa.
Tập Lăng Vũ đứng ở cửa ra vào, nheo mắt lại: “Trương Tuyết Chi, có phải tôi nợ tiền cô không?”
Tuyết Chi vô tội nháy mắt: “Anh không biết sao? Phụ nữ đều hẹp hòi, ai bảo từ nhỏ anh đã tìm đủ mọi cách để cướp Vy Hiên từ chỗ tôi đi chứ? Vì vậy á, chắc chắn tính toán tối nay của anh thất bại rồi!”
Tuyết Chi mỉm cười, ra vẻ ‘tôi đã sớm nhìn thấu anh rồi’, còn tựa như an ủi mà vỗ vỗ bả vai anh ta.
“Cô...”
Tập Lăng Vũ hít sâu, anh ta biết, nếu như còn đắc tội người phụ nữ này nữa, hậu quả còn đáng sợ hơn. Thế là, anh ta miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn cô nói: “Tôi chỉ hi vọng những việc không vui trước kia đều qua đi, sau này, chúng ta có thể đối xử tốt với nhau.”
“Xem tâm trạng đã.”
Cửa đóng ‘rầm; một cái ngay trước mặt anh ta.
Tập Lăng Vũ đứng bên ngoài hận đến nghiến răng nghiến lợi, trước sau gì anh ta cũng tìm một người đàn ông để gả người phụ nữ này đi! Nếu không, anh ta mãi mãi cũng đừng nghĩ thân mật với Vy Hiên!
Nhận được điện thoại của Tiểu Tần, Vy Hiên đi vào công ty Hoàn Vũ, ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Tiểu Tần.
“Cô Phạm, học sinh kia đã đến, đang ở trong phòng họp.”
Vy Hiên hỏi: “Khi nào quay quảng cáo?”
“Đã xác nhận kế hoạch quay với công ty bên kia, từ tuần sau là có thể bắt đầu quay rồi.”
Đi vào phòng họp, Tiểu Tần đẩy cửa ra, Nhiếp Vịnh Nhi căng thẳng đứng dậy, xoay người chào hỏi: “Chào ngài, tôi là Nhiếp Vịnh Nhi.” Khi cô ta ngẩng đầu lên, ngẩn ra: “Chị Vy Hiên?”
Tiểu Tần tò mò hỏi: “Cô Phạm, các cô quen nhau sao?”
Vy Hiên khẽ cười, đeo máy ảnh đi vào: “Ừm.”
Nhiếp Vịnh Nhi lập tức đi đến: “Chị Vy Hiên, sao chị lại ở chỗ này?”
Tiểu Tần trả lời thay: “Cô Phạm là biên tập của tập san hợp tác, muốn viết bản thảo về cô, làm tuyên truyền sớm.” Anh ta quay đầu nhìn Vy Hiên: “Cô Phạm, vậy tôi không quấy rầy các cô nữa, có việc gọi tôi là được.”
“Được, cám ơn.”
“À đúng rồi, có lẽ khoảng ba giờ tổng giám đốc Liên sẽ về công ty, sau khi ngài làm xong bên này có thể đến phòng làm việc của anh ấy chờ.” Tiểu Tần nói.
Vy Hiên chỉ qua loa trả lời ‘ừ’ một tiếng, Nhiếp Vịnh Nhi ngồi đối diện cô, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chị Vy Hiên, chị biết Liên Cẩn Hành?”
“Coi như là quen biết đi.” Vy Hiên bắt đầu chỉnh ống kính máy ảnh, chọn cảnh xong trong phòng họp mới bảo cô ta đến ngồi xuống, tùy tiện chụp hai tấm xem thử.
Kể từ lần phỏng vấn Liên Cẩn Hành, sau trò đùa im lặng của anh ta, Vy Hiên trở về lại nghiên cứu việc quay chụp máy ảnh kỹ càng, cũng coi như thuộc cấp độ nhập môn rồi.
“Quan hệ của hai người rất tốt sao?” Các cô gái luôn luôn rất có hứng thú về các loại tin đồn.
Vy Hiên nói cho có lệ: “Không tốt, nhưng cũng không xấu.” Không ngờ cô ta lại hỏi tiếp, Vy Hiên bèn thuận miệng hỏi: “Lần này được Hoàn Vũ chọn làm nữ chính trong quảng cáo, chắc rằng các bạn học rất hâm mộ em nhỉ?”
“Ừm!” Nhiếp Vịnh Nhi ngại ngùng nói: “Là em rất may mắn.”
“Không phải may mắn, đây là nhờ em cố gắng mà có được.” Chụp ảnh xong, Vy Hiên ngồi xuống, lấy bút ghi âm ra đặt lên bàn, lần đầu tiên Nhiếp Vịnh Nhi tiếp nhận phỏng vấn, không khỏi căng thẳng hơn. Vì khiến cho cô ta thả lỏng, Vy Hiên lại hỏi vài vấn đề râu ria để làm dịu bầu không khí.
“Xinh đẹp như vậy, chắc đã có chàng trai nào theo đuổi em rồi nhỉ?”
“Có...” Giọng nói của cô ta rất nhỏ, rất bẽn lẽn.
“Hì hì, yêu đương rồi chứ?”
Biểu cảm trên mặt Nhiếp Vịnh Nhi hơi trầm xuống, một thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu.
Sợ bị nhìn ra gì, cô ta vội vàng cúi đầu khẽ nói: “Vẫn chưa đâu.” Có lẽ bởi vì cảm thấy chân thành và dịu dàng của người đối diện, cô ta không chịu được mà bối rối ngẩng đầu lên: “Chị Vy Hiên, em có thể hỏi chị một chuyện không?”
“Ừ, hỏi đi.”
“Nếu như... vẫn luôn nhớ mãi không quên một người đàn ông, vậy có phải là thích rồi không?”
Sau khi Vy Hiên nghe thấy thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô ta, trêu ghẹo nói: “Sao thế, có người trong lòng rồi à?”
“Cũng không coi là... chỉ là, từ sau một lần gặp anh ấy, cũng không biết vì sao lại vẫn luôn nhớ đến anh ấy, có đôi khi... ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy anh ấy.” Nói xong lời cuối cùng, cô ta xấu hổ vùi mặt vào trong lòng bàn tay: “Chị Vy Hiên, bởi vì chị là nữ thần may mắn của em nên em mới nói, chị đừng cười em đấy!”
“Sao lại có thể?” Vy Hiên đặt bút xuống, một tay đặt lên bàn, nâng cằm cười tủm tỉm nhìn cô ta: “Vì sao lại không đến tìm anh ta?”
Nhiếp Vịnh Nhi thở dài một tiếng: “Em và anh ấy vốn không thể nào.”
Vy Hiên nhướn mày, nghi ngờ hỏi: “Anh ta kết hôn rồi?”