Tập Lăng Vũ xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao cao ở trước mắt này, cái bảng hiệu "Hoàn Vũ" to lớn rõ ràng kia đều bày ra chói mắt như thế.
Anh ta nhanh chân đi vào, đi thẳng đến văn phòng của Liên Cẩn Hành.
"Ấy... Ngài Tập, xin chờ một chút! Ngài Tập?" Tiểu Tần chạy theo ở phía sau.
Tập Lăng Vũ bất chấp, trực tiếp đẩy cửa văn phòng Tổng giám đốc ra, người trong phòng ngẩng đầu lên thấy là anh ta, lông mày hơi nhướng lên sau đó ngồi thẳng người chậm rãi dựa vào thành ghế.
"Tổng giám đốc..."
"Cậu ra ngoài đi."
"Vâng."
Tiểu Tần đi ra, vừa định đóng cửa lại thì Tập Lăng Vũ quay đầu lại: "Một tách cà phê, không thêm đường, cảm ơn." Nói xong, cười một tiếng, quay đầu bước đi đến đối diện Liên Cẩn Hành, kéo ghế ra ngồi xuống.
Liên Cẩn Hành nhìn anh ta: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Tập Lăng Vũ khẽ cười, đưa tay móc bao thuốc ra: "Hút một điếu không?"
Liên Cẩn Hành lắc đầu: "Vợ chưa cưới của tôi không thích mùi khói cho nên tôi đang thử cai thuốc."
Sắc mặt Tập Lăng Vũ lập tức thay đổi, tay đang cầm bao thuốc lá siết thật chặt rồi lại lập tức buông ra, cười nhẹ rút một cây ra đốt lửa, hít một hơi, nói: "Đúng dịp, bạn của tôi cũng không thích cho nên tôi cũng đang cai thuốc, chỉ là những lúc căng thẳng vẫn sẽ muốn hút một hai điếu."
"Ồ?" Liên Cẩn Hành khoanh hai tay lại, mắt chăm chú nhìn anh ta.
Tập Lăng Vũ nghiêng đầu, khóe môi cong lên, đáy mắt xuất hiện một tia tà ác sau đó lộ ra sự tùy ý tùy tiện mà tuổi này anh ta nên có: "Liên Cẩn Hành, tốt nhất chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, chuyện mà người phụ nữ kia đồng ý với anh tôi biết, bởi vì yêu cô ấy cho nên tôi chấp nhận nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là tôi có thể khoan nhượng để cho anh ở sau lưng làm những chuyện mờ ám kia đâu!"
Liên Cẩn Hành không trả lời ngay mà chỉ ngưng lại trong chốc lát, cụp mắt lại, anh nói: "Anh đang sợ hãi?"
Tập Lăng Vũ hít một hơi thuốc lá nhả khói ra, ánh mắt híp lại gần như là xem thường: "Đây chính là thái độ của anh đối với tình địch à? Trốn tránh?"
"Tình địch sao..." Liên Cẩn Hành giật giật khóe miệng, nhếch môi, hơi hé ra: "Tha thứ cho tôi nói thẳng, tôi chưa bao giờ là tình địch của anh."
Tập Lăng Vũ hứng thú nhướng lông mày lên, điếu thuốc đã cháy được một nửa, ngón tay anh ta gảy nhẹ tàn thuốc hai lần: "Cho nên, là tôi hiểu lầm, anh vốn không thích cô ấy? Chỉ là, nhiễm thói quen của những người có tiền kia cảm thấy thú vị mà thôi?"
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Tần mang cà phê đi vào: "Không có thêm đường."
Thuận tiện, lại đem một chén trà xanh đặt ở trước mặt Liên Cẩn Hành.
"Cám ơn." Tập Lăng Vũ không hề tiếc rẻ nụ cười của mình chút nào, ngoại trừ có một tia vô lại ra thì cũng không thể phủ nhận anh ta là một người đàn ông rất quyến rũ.
Tiểu Tần lễ phép gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng có bầu không khí kỳ lạ này.
Tập Lăng Vũ ấn điếu thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc, nơi đó rất sạch sẽ, chỉ có vết tích vừa rồi anh ta sử dụng qua.
Ánh mắt của anh ta sâu thẳm, động tác dập thuốc cũng càng thêm dùng sức.
Sau đó anh ta bưng tách cà phê lên, đưa đến bên môi.
"Ngoại trừ hứng thú, cũng muốn yêu thương cô ấy."
Giọng nói của Liên Cẩn Hành không có chút do dự vang lên, thản nhiên giống như đang nói tách cà phê này hơi đắng, nên bỏ thêm chút đường vậy, ngay thẳng đơn giản.
Đốt ngón tay Tập Lăng Vũ hơi trắng bệch, cắn răng, đem tách cà phê đưa đến bên môi, uống một ngụm, cực kì đắng.
Để tách cà phê xuống, anh ta nâng ánh mắt không còn che giấu sự hung ác nham hiểm cố chấp trong đó lên, giống như một con sư tử nhỏ đang giận dữ bất cứ lúc nào cũng có thể phát động một trận tấn công mãnh liệt vào kẻ thù cho đến chết, không quan tâm nó sẽ bị thương thành bộ dáng gì, không để lại chỗ trống.
"Cô ấy là của tôi." Anh ta nhìn Liên Cẩn Hành chằm chằm, đang cảnh cáo, cũng biểu thị công khai chuyện này.
Liên Cẩn Hành cũng không đem cái anh ta gọi là chủ quyền để vào mắt: "Thì sao?"
"Đời này tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay đâu."Anh ta nói.
Không hề phát cuồng nổi giận, chỉ là giống như dùng cả tính mạng để nói ra rằng người phụ nữ đó là của mình, đây là sự thật mà không cách nào thay đổi được.
Liên Cẩn Hành ngước mắt, ánh mắt cực kì lạnh nhạt nhìn anh ta, chậm rãi nghiêng người về phía trước, lại nhìn anh ta nói: "Anh biết thời gian có thể thay đổi những gì không?"
Tập Lăng Vũ không nói gì, ánh mắt vẫn cương quyết bướng bỉnh như cũ nhưng lại vừa đủ sự tùy tiện! Dáng vẻ này chính là cái anh ta nên có!
"Thời gian có thể dạy cho anh đủ kiên nhẫn." Lúc này Liên Cẩn Hành lại dựa vào thành ghế, khóe miệng hư hư thực thực cong lên một độ cong khó lường: "Lúc anh một mực thích một người và muốn chiếm hữu người đó, thời gian sẽ dạy cho chúng ta biết chờ đợi; lúc anh yên tâm thoải mái hưởng thụ việc cô ấy vì anh mà làm tất cả, thời gian lại để cho ta tìm hiểu cô ấy nhiều hơn, trở nên thích cô ấy hơn một chút."
Đây chính là tài sản mà thời gian giao phó cho một người đàn ông, học được tính nhẫn nại, học được cách lý giải, học được sự chờ đợi.
Anh ta sẽ không chế giễu tuổi trẻ của mình, ai mà chưa từng tuổi nhỏ? Anh ta cũng sẽ không hâm mộ sự đam mê của mình vào thời khắc này, cái cuộc sống cần không chỉ có sự mạnh mẽ.
Về phần, anh có thích hay không.
Anh ta sợ hãi.
Ở cái đêm cô rời đi kia, anh ta đã biết đáp án rõ ràng.
Tập Lăng Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm anh rất lâu, lâu đến mức ngay cả chính anh ta cũng phải giật mình, thế mà anh ta lại có thể khoan dung với một người đàn ông đang ngấp nghé người phụ nữ của mình như vậy. Nhưng người đàn ông trước mặt này không kiêu ngạo không tự ti, kể cả biết được chính xác đối phương đang yêu nhau vẫn thản nhiên hào phóng khiến anh ta muốn tìm một cái cớ để chán ghét căm hận cũng không được.
Tập Lăng Vũ rủ đôi mắt xuống, anh ta ảo não không muốn thừa nhận cũng không được, tên khốn Liên Cẩn Hành đáng chết kia đích thực là một người rất có mị lực.
"Tôi rất hi vọng anh đến tìm tôi không phải là vì để nói mấy chuyện này." Liên Cẩn Hành bưng chén trà đã hơi nguội lên, uống một ngụm, nhiệt độ vừa vặn.
Thừa nhận anh có mị lực là một chuyện nhưng dù sao Tập Lăng Vũ vẫn nhìn người này không vừa mắt, nên không thể có thái độ tự nhiên và ôn hòa cung kính được.
"Sao lại chọn tôi?" Hôm nay anh dứt khoát duy nhất một lần đem mọi chuyện nói rõ.
Liên Cẩn Hành không đáp chỉ hỏi lại: "Anh không tự tin như vậy sao?"
Liếc nhìn người đàn ông đối diện, Liên Cẩn Hành mới giống như kịp phản ứng lại gì, chậm nửa nhịp nói: "Thật ra anh muốn hỏi, có phải bởi vì cô ấy hay không?"
Tập Lăng Vũ không hề lên tiếng nhưng chuyện này quả thực khiến trong lòng anh ta hoảng loạn.
Anh ta hiểu Vy Hiên rất rõ, trong bất kỳ chuyện gì người phụ nữ ngốc kia cũng sẽ suy nghĩ cho anh ta trước! Nhất là khi nghe xong mấy lời của Tập Chính Hãn, anh ta mơ hồ cảm thấy, dường như anh ta được Hoàn Vũ chọn trúng cũng không phải đơn giản như vậy.
Thấy anh ta không nói lời nào, ánh mắt Liên Cẩn Hành nhìn càng thêm lạnh nhạt hơn, giống như mặt hồ vừa mới đóng một lớp băng mỏng trong ngày mùa đông: "Tập Lăng Vũ, anh vẫn chưa quan trọng đến mức đó đâu cho nên ít ôm mấy cái huyễn tưởng dát vàng lên mặt mình như vậy đi."
Anh lãnh khốc vô tình, thậm chí đem đối phương bỡn cợt không đáng một đồng nhưng Tập Lăng Vũ vẫn không tức giận mà ngược lại trong mắt lại có thêm một tia hứng thú.
"Vậy tại sao lại là tôi? Hợp tác cùng ông già máu lạnh kia của nhà tôi không phải càng trực tiếp hơn sao? Nói không chừng anh còn chiếm được lợi lớn đó."
Liên Cẩn Hành cụp mắt: "Anh cũng nói ông ta máu lạnh vậy sao tôi có thể đi hợp tác cùng dạng người như vậy được đây? Làm ăn tất nhiên là quan trọng nhưng tôi lại càng coi trọng nhân phẩm hơn, nếu không vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành đồng bạn lâu dài được, đến lúc đó chỉ vì chút lợi ích mà ở phía sau đâm tôi một đao, nhất định là dạng người này."
Tập Lăng Vũ ngơ ngẩn, anh ta lập tức cúi đầu xuống, hai vai không ngừng co rúm lại.
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe được có người không khách sáo đánh giá ông già như thế này! Cảm giác thật sự là không tệ đâu!
Thật lâu sau anh ta mới đứng lên, đem chỗ cà phê còn lại uống cạn sạch, đặt xuống, nói: "Cà phê không tệ, có thời gian rảnh tôi sẽ lại đến uống."
Liên Cẩn Hành không nhanh không chậm trả lời một câu: "Lần sau, nhớ phải gõ cửa trước."
"Xem tâm trạng đã." Tập Lăng Vũ xoay người rời đi, vừa đi được mấy bước anh ta lại quay lại, nhìn chằm chằm vào anh nói từng câu từng chữ: "Tôi vì cô ấy mà liều mạng lớn lên! Tôi cũng vì cô ấy mà liều mạng trở nên mạnh mẽ! Chỉ có ba tháng này thôi, ba tháng sau tôi sẽ không để cho anh có một cơ hội nhỏ nhoi nào để tới gần cô ấy đâu!"
Anh ta kéo cửa đi ra ngoài, Liên Cẩn Hành thu tầm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ hai lần lên phần hợp đồng đã soạn xong đặt ở trên bàn.
Mặc dù, nhìn Tập Lăng Vũ thuận mắt hơn so với Tập Chính Hãn một chút nhưng anh vẫn không muốn đem hợp đồng giao cho anh ta thuận lợi như vậy.
Bởi vì, anh thích như vậy.
Tập Lăng Vũ không hề dừng lại, từ Hoàn Vũ trở về công ty.
Thư ký nhìn thấy anh ta, hơi kinh ngạc, đợi anh ta vượt qua bàn làm việc lúc vừa định cầm điện thoại lên thì người đàn ông phía trước lại lui lại mấy bước trở lại đứng trước bàn, đưa tay đè điện thoại của cô ta xuống, tà khí cười một tiếng: "Nếu cô thích gọi điện thoại lên văn phòng Tổng giám đốc như thế thì phải làm cho thật tốt nhé."
Thư ký hoảng hốt, vội vàng đứng lên biện giải cho mình: "Giám đốc, ngài hiểu lầm rồi, tôi..."
Tập Lăng Vũ không có tâm trạng để nghe cô ta giải thích, giọng nói lạnh lẽo vô tình đến mức khiến cho đáy lòng người ta phát lạnh: "Ở ngay dưới mí mắt của tôi mà còn dám hướng ra ngoài! Nếu thích làm việc cho ông ta như vậy thì cút lên chỗ Tổng giám đốc đi!"
Bốn phía đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều không ai dám nhìn về phía bên này.
Mặt Thư ký từ đỏ chuyển sang tím, cúi đầu không dám nói nữa, hai tay dùng sức quấy góc áo.
Tập Lăng Vũ không buồng lãng phí thời gian với cô ta, trực tiếp gọi: "Cường Tử!"
Trợ lý từ Cường vội vàng chạy tới: "Vâng, Giám đốc!"
"Đem cái thứ rác rưởi này dọn dẹp một chút rồi đóng gói đưa cho Tổng giám đốc cho tôi!"
"Vâng!"
Tập Lăng Vũ đá cửa, đi vào trong.
Ngoài cửa, thư ký kia giống như không nhẫn nhịn được khuất nhục nữa khóc lên.
Anh ta nheo mắt lại, cười lạnh, từ ngày đầu tiên ông gia điều người phụ nữ này đến đây, anh đã biết cô ta là tai mắt ông già phái đến nằm vùng rồi, lâu như vậy không động đến cô ta chỉ là do anh quá lười biếng, chỉ là bây giờ sẽ không như thế nữa.
Quả nhiên, thư ký bị Cường Tử đưa đi không được bao lâu, điện thoại trên bàn vang lên.
Nhận máy, Tập Chính Hãn ở đầu kia nổi trận lôi đình: "Con làm chuyện như vậy ở trước mặt bao nhiêu nhân viên thì ở sau lưng bọn họ sẽ nói thành chuyện ma quỷ gì nữa chứ? Rốt cuộc là con có đầu óc hay không vậy?!"
Tập Lăng Vũ mặt không thay đổi, cúp điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại lại vang lên, anh ta lại tiếp tục cúp máy.
Điện thoại lại vang lên, anh ta lại cúp máy.
Điện thoại cũng không vang lên nữa, cuối cùng Tập Lăng Vũ cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt hưởng thụ thế giới an bình của mình, tâm trạng chưa bao giờ sảng khoái như vậy.
Giờ phút này, ở một nơi khác, văn phòng Tổng giám đốc.
Thư ký đứng ở đối diện nức nở, sắc mặt Tập Chính Hãn âm trầm đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Cô đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ bảo tài vụ cho cô thêm ba tháng tiền lương."
"Tổng giám đốc?" Thư ký không thể tin được ngẩng đầu: "Tôi đều làm theo sự dặn dò của ngài mà..."
Tập Chính Hãn lạnh lùng nhìn cô ta: "Kết quả đây à? Cô làm kiểu gì mà nó lại phát hiện ra, làm hỏng hết chuyện của tôi! Rất nhanh thôi trong công ty sẽ truyền đi mấy chuyện nhảm nhí nói tôi giám thị con của mình! Cô nói xem tất cả những chuyện này ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
"Tôi... Tôi..."
"Tôi sẽ liên hệ cho một người bạn của tôi giới thiệu cô tới công ty của ông ta."
Thư ký mừng rỡ không thôi: "Cảm ơn Tổng giám đốc, cảm ơn Tổng giám đốc!"
Tập Chính Hãn khoát khoát tay, thư ký rời đi.