Đánh giá: 8.3/10 từ 3 lượt
Ngữ Đan Trân sợ hãi nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, cô cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang dần dần đón nhận chính mình..
- Bạc Kiệt Hạo..
Hồi lâu sau, cô mới mở miệng nhỏ giọng nói, Bạc Kiệt Hạo dường như đã uống rượu, cả người lôi thôi, chỉ toàn nồng nặc mùi rượu, bao gồm cả hơi thở nguy hiểm đằng đằng sát khí.
- Câm miệng, tên của tôi là để cho con đàn bà đê tiện như cô gọi sao?! Tên của tôi.. cô vĩnh viễn không xứng để gọi nó!
Bình luận truyện