“Diệp Tam Thiếu, bạn gái của tôi là trở thành người phụ nữ quan trọng nhất của anh khi nào vậy?” Dương Trạch Khôn cười dịu dàng như gió xuân thổi qua mặt nhưng lại ẩn chứa luồng khí lạnh bức người.
Lời của Dương Trạch Khôn khiến ông cụ Dương kinh ngạc, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Trình An Nhã, gằn giọng nói: “Trạch Khôn, chuyện gì vậy? Bạn gái của con?”
Diệp Tam Thiếu cười ngây ngô, hiền lành như đứa trẻ, bàn tay ôm Trình An Nhã thoáng siết chặt: “Cậu Dương, cô Trình là thư ký riêng của tôi, là trợ thủ đắc lực của tôi, chăm lo mọi việc từ nhỏ đến lớn cho tôi, như vậy có phải cô ấy là người phụ nữ quan trọng nhất của tôi không?”
“Diệp tam thiếu, vợ chưa cưới của cậu đang ở bên kia nhìn đấy. Cậu nói vậy không thấy chột dạ sao?” Dương Trạch Khôn cười nhã nhặn, có phần châm chọc nói: “Hay là nói, cậu quen như vậy rồi?”
“Vậy thì sao?” Diệp sâm cười khinh khỉnh, cực kỳ phách lối.
Những chuyện anh muốn làm, không ai có thể can thiệp được!
Ánh mắt khiêu khích mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh thường thuộc về Diệp Sâm, như thể anh chính là người thống trị cả thế giới này. Sự tự tin này được rèn luyện từ kinh nghiệm và sự nhẫn nhịn mười mấy năm qua.
Tính tình hoàn mỹ của Dương Trạch Khôn dường như sắp suy sụp, sắc mặt anh càng ngày lúc lạnh lẽo. Ông cụ Dương liếc nhìn Trình An Nhã, ánh mắt đó khiến cô không biết nên diễn tả thế nào.
Cô luôn cảm thấy đó là ánh mắt rất phức tạp xen lẫn khó hiểu.
Diệp Sâm cười hờ hững, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như ác ma lóe lên tia lạnh lẽo, Trình An Nhã hơi tách ra khỏi Diệp Sâm, chào hỏi ông cụ Dương: “Xin chào ông cụ Dương, tôi tên là Trình An Nhã.”
Ông cụ Dương nhìn cô thật sâu, ừ một tiếng coi như đáp lời. Sau đó thu hồi tầm mắt nói: “Con nói tối nay sẽ giới thiệu bạn gái cho ông làm quen, người đó chính là cô Trình đây?”
“Vâng, ông nội!”
Ông cụ Dương gật đầu, lại nhìn Trình An Nhã, giữa lông mày hiện lên dấu vết mệt mỏi: “Ông nội hơi mệt, con giúp ông đi chào hỏi khách.”
“Dạ!” Dương Trạch Khôn khó hiểu nhìn ông cụ Dương. Sau đó anh bảo quản gia dìu ông cụ đi xuống. Bóng lưng luôn thẳng tắp của ông cụ dường như hơi khom xuống, nhuốm đậm những thăng trầm của cuộc đời.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Trình An Nhã nghi ngờ nhìn Diệp Sâm. Tại sao anh lại thách thức ông cụ Dương?
Không, cũng không thể gọi là thách thức mà có vẻ giống trả thù hơn.
Lúc anh cười hờ hững nhìn ông cụ Dương, ánh mắt kia ngập tràn niềm vui được trả thù.
Hiểu Nguyệt?
Người này là ai?
Tại sao ông cụ Dương lại nói ra tên của người đó? Cô và người đó rất giống nhau sao? Còn sợi dây chuyền Rose Tear này lại có bí mật gì đây?