Ông cụ Dương bước khập khiễng lên lầu, cả người như già đi mười tuổi, đau khổ quỳ trên mặt đất, ôm đầu khóc nghẹn ngào…
“Hiểu Nguyệt...”
Màn cửa sổ phòng làm việc được kéo lên, ánh trăng tràn vào, điểm xuyết luồng ánh sáng đau thương xuống bóng dáng của một người đàn ông già nua, tuyệt vọng, cô đơn...
Tiếng khóc nghẹn ngào khiến người khác chua xót.
Một lúc sau, ông cụ Dương mới tỉnh táo lại, mở két sắt trong phòng làm việc, cẩn thận lấy từ trong đó ra một chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo.
Ông cụ run rẩy mở hộp ra, không ngờ bên trong lại là một sợi dây chuyền RoseTear.
Sợi dây chuyền hơi cũ, bị ố vàng, màu đá quý không đều. Đây là loại đá quý tổng hợp, không quý hiếm, có thể thấy chất liệu chế tác khá thô.
Thiết kế của nó giống hệt với RoseTear do Diệp Sâm thiết kế, thậm chí hoa hồng trên viên đá quý cũng giống nhau như đúc.
“Hiểu Nguyệt...” Ông cụ Dương nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền, lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi...
Dưới lầu, buổi tiệc vẫn tiếp tục.
Dương Trạch Khôn ngăn Diệp Sâm lại, ánh mắt ôn hòa mang theo tia chất vấn hỏi: “Cậu vừa nói gì với ông nội tôi?”
Diệp Sâm mỉm cười, tà ác mà tao nhã: “Dương thiếu, hôm nay là sinh nhật của ông cụ Dương, tôi có thể nói gì ngoài chúc ông ấy sống lâu trăm tuổi?”
Trình An Nhã thoáng đau lòng, rõ ràng Diệp Sâm cười càn rỡ như vậy nhưng tại sao cô lại thấy đau lòng?
Dường như, anh đang che giấu điều gì?
Rõ ràng trên người anh luôn toát ra hơi thở đau khổ đến tuyệt vọng nhưng anh lại cười càn rỡ đến như vậy.
“Tổng giám đóc Diệp chúng ta đã chúc mừng xong rồi, bây giờ có thể rời khỏi nơi này chưa?” Trình An Nhã mỉm cười, cố gắng giữ vững phong thái hoàn mỹ nhất. Cô biết Diệp Sâm đã lợi dụng cô.
Nhưng cô lại không hề ghét anh, ngược lại còn thấy đau lòng vì anh.
Cho dù Diệp Sâm nói gì, làm gì, nhưng phản ứng của cơ thể là không gạt được người khác.
Diệp Sâm hoàn toàn không muốn ở lại đây.
Diệp Sâm nghiêng đầu, nụ cười trên mặt hơi trầm xuống, nhìn cô thật sâu, sau đó dời mắt.
Cô không tức giận sao?
Từ trước đến nay anh luôn biết Trình Anh Nhã luôn đeo mặt nạ mỉm cười trước mặt mình. Nhưng anh cũng biết rất rõ cô đang cười giận dữ hay là cười giả tạo.
Nhưng ngay lúc này, cô dường như không tức giận cũng không giả tạo, chỉ mỉm cười hồn nhiên hỏi anh.
Nếu lúc bình thường cô nên cười xiên xỏ anh mới đúng chứ?
Cô nhóc này khiến anh không hiểu nổi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Sâm cảm thấy lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển.
“An Nhã, lát nữa anh đưa em về được không? Đợi ông nội nghỉ ngơi một lát anh sẽ chính thức giới thiệu em với ông.”