Trình An Nhã mỉm cười: “Đàn anh à, ngày tháng còn dài, sau này sẽ còn cơ hội khác mà.”
“Sợ là ông cụ Dương không thể nghỉ ngơi một chút là khỏe lên được.” Diệp Sâm lạnh lùng, mỉa mai.
“Diệp Sâm, cậu có ý gì?” Dương Trạch Khôn hơi tức giận. Trình Anh Nhã sửng sốt, trước giờ Dương Trạch Khôn luôn dịu dàng như ngọc, rất ít khi nổi giận, nhưng bây giờ cô có thể cảm nhận được cơn tức dữ dội toát ra từ anh.
Cô vừa định ngăn cản nhưng Dương Trạch Khôn đã bước lên một bước. Hai người đàn ông đối mặt nhau, giương cung bạt kiếm, tạo thành luồng khí thế mạnh mẽ. Dương Trạch Khôn lạnh lùng nói: “Nhà họ Diệp và họ Dương là kẻ thù không đội trời chung. Dù đấu đá bí mật hay công khai, tôi cũng không sợ cậu, Nhưng Diệp Sâm à nếu cậu bất kính với ông nội tôi thì đừng trách tôi không khách sáo. Ông nội tôi dung túng cậu hết lần này đến lần khác không có nghĩ là tôi cũng dung túng cho cậu. Cậu hãy nghe cho rõ, cậu không muốn đến nhà họ Dương, thì nhà họ Dương tôi cũng chưa chắc đã chào đón cậu!”
Con ngươi của Diệp Sâm như ác ma, gian tà lại nguy hiểm. Anh nhíu mày, lạnh lẽo cười chế nhạo, mang theo chút ngông cuồng: “Dung túng? Hừ, Dương Trạch Khôn, cậu có biết tại sao mấy năm nay hai nhà Diệp, Dương đấu đến chết đi sống lại không? Cậu có biết tại sao ông ấy dung túng tôi không? Dương Trạch Khôn, cậu đi hỏi ông ấy thử xem, chỉ cần Diệp Sâm tôi còn sống, tôi sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, bằng mọi giá sẽ chơi chết nhà họ Dương!”
Trình An Nhã nghe vậy trong lòng đánh thót. Diệp Sâm nói ra câu này cực kỳ tàn nhẫn. Ngũ quan sắc sảo bị bao phủ bởi hơi thở rét lạnh run người. Đây là thái độ thù hận đến tận xương tủy.
Vì muốn chơi chết nhà họ Dương, Diệp Sâm anh sẽ chết chung với bọn họ!
Dương Trạch Khôn kinh hoàng khiếp sợ, sửng sốt trước thái độ thù địch của Diệp Sâm. Anh cứ nghĩ ân oán bao năm nay của hai nhà Diệp, Dương chẳng qua chỉ vì tranh giành trên thương trường mà thôi.
Nhưng...
Hình như anh sai rồi!
Diệp Sâm là một người đàn ông kiêu ngạo và tự phụ, nếu anh thua anh sẽ nghĩ mọi cách để gỡ lại. Anh cũng sẽ kính trọng đối thủ của mình chứ không phải là thù ghét họ.
Ân oán giữa hai nhà, chẳng lẽ có chuyện gì đó mà anh không biết?
Giọng nói của hai người không lớn lắm, nhạc yến tiệc du dương, ngoài Trình An Nhã đang ở bên cạnh ra thì không có ai khác nên mọi người không nghe bọn họ nói gì.
Chỉ là cảnh tượng này khiến nhiều người hiểu lầm.
Người lãnh đạo của hai nhà họ Diệp, Dương, cộng thêm nữ vương thị phi Trình An Nhã tối nay, lại phối hợp với scandal của hai vị thiếu gia với Trình Anh Nhã. Cảnh tượng này nghiễm nhiên trở thành một màn hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ trong mắt người khác.
“Đàn anh, đừng nói nữa.” Trình An Nhã lắc đầu ra hiệu bảo Dương Trạch Khôn tạm thời đừng nói chuyện với Dương Sâm nữa. Tâm trạng của Diệp tam thiếu rất khác lạ.
Cô đã phát hiện được một vấn đề, Diệp Sâm là một người đàn ông sâu xa khó đoán. Anh có rất nhiều điều cấm kỵ mà người khác không thể đụng tới, ngày thường tâm trạng của anh rất ít khi dao động.
Tao nhã, lạnh lẽo lại kín đáo.
Nhưng một khi chạm vào điều cấm kỵ của anh, anh rất dễ mất kiểm soát!
Nếu lúc nãy cô đau lòng vì một Diệp Sâm cố gắng nhẫn nhịn trước mặt ông cụ Dương, thì lúc này cô càng lo lắng cho một Diệp tam thiếu sắp mất không chế hơn.
“Tổng giám đốc Diệp, chúng ta ta có thể đi được chưa?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi.
Trần Doanh Doanh vừa ghen ghét lại vừa ước ao. Lúc nãy cô ta nhất thời bị Diệp Sâm dọa sợ, khiến cô ta mất mặt trước mọi người. Cô ta cực kỳ chán ghét Trình Anh Nhã, thế là mặc kệ sự ngăn cản của Cố Vương Duệ, hung hăng chế nhạo: “Trình An Nhã, con trai cô lớn như vậy rồi mà cô vẫn có bản lĩnh khiến Diệp tam thiếu và Dương thiếu tranh giành. Cô lợi hại thật đấy! “
Trình An Nhã như bị sét đánh, sắc mặt trắng như tờ giấy.