Cả sảnh tiệc lặng ngắt như tờ.
Rõ ràng Trần Doanh Doanh cố ý làm bẽ mặt Trình An Nhã. Cho nên cô ta nói rất to, gần như tất cả mọi người đều nghe được.
Bốn bề im lặng, mọi người đều dán mắt vào Trình An Nhã, Diệp Sâm và Dương Trạch Khôn.
Cảnh tượng này hệt như một trò hề. Mọi người như đang đợi kết cục của nó, cũng như muốn nhìn xem Diệp Sâm và Dương Trạch Khôn sẽ bẽ mặt cỡ nào.
Diệp Sâm lạnh lẽo vô tình, Dương Trạch Khôn ôn hòa ấm áp như ngọc. Hai người này là những nhân vật không dễ trêu chọc trên thương trường. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã hăng hái giẫm đạp tất cả mọi người dưới chân.
Có người thật lòng khâm phục bọn họ nhưng nhiều hơn cả vẫn là ghanh ghét.
Việc Diệp Sâm và Dương Trạch Khôn cùng tranh giành một người phụ nữ đã được lan truyền trong giới thượng lưu từ lâu. Mọi người đều rất trông chờ ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc chiến tình cảm này. Ai ngờ giữa đường lại lòi ra tin tức nữ chính đã có con rồi.
Có thể thấy bọn họ bây giờ đang cười trên nỗi đau của người khác, muốn nhìn thấy trò hề của hai nhà Diệp, Dương.
“Quản gia, kêu người đuổi cô ta ra ngoài!” Dương Trạch Khôn tỉnh táo lại trước, lạnh lùng ra lệnh.
Trần Doanh Doanh nghĩ có lẽ bọn họ sẽ thẹn quá hóa giận mà trút lửa giận lên đầu Trình An Nhã, nhưng không ngờ tự chuốc lấy họa. Cô ta lập tức hét lên: “Dương thiếu, anh hãy tin tôi. Những gì tôi nói đều là thật. Các người đừng bị cô ta gạt. Con trai của Trình An Nhã đã học tiểu học rồi.”
Việc này nói ra đúng là trùng hợp. Có một lần Trần Doanh Doanh đón cháu gái tan học.
Tình cờ nhìn thấy Trình An Nhã đón Ninh Ninh, từ xa cô ta thấy mẹ con hai người vừa nói vừa cười rời đi.
Trần Doanh Doanh nghĩ bọn họ chỉ là họ hàng xa, nhưng ai ngờ cháu gái của cô ta lại nói Trình An Nhã là mẹ của Trình Ninh Viễn.
Hơn nữa, Trình An Nhã còn là mẹ đơn thân.
Tin tức bùng nổ. Nhưng khi cô ta tính thời gian thì vừa vặn đó là khoảng thời gian Vương Duệ và Trình An Nhã đã chia tay.
Nhưng Vương Duệ lại nói với cô ta bọn họ thậm chí còn chưa hôn nhau. Vốn dĩ Trần Doanh Doanh muốn điều tra rõ ràng ai biết cô ta lại bị Diệp Sâm nhục nhã trên buổi tiệc vì Trình An Nhã. Cho nên lúc này buột miệng nói ra, ý đồ là để Diệp Sâm và Dương Trạch Khôn nhìn rõ con người Trình An Nhã.
“Các người hãy tin tôi. Tôi nói thật mà!...” Cô ta vừa bị lôi đi vừa điên cuồng gào lên.
Vương Duệ muốn mở miệng cầu xin nhưng Dương Trạch Khôn đã liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Mọi người có mặt ở đây nghe rõ cho tôi, nếu ai giám giúp đỡ Bách hóa Vương thị thì người đó đang chống đối với Dương Trạch Khôn tôi!”
Một câu nói, đã quyết định bách hóa Vương thị trở thành lịch sử.
Sắc mặt Vương Duệ trắng bệch, bị bảo vệ mời ra ngoài.
Diệp Sâm nhìn chằm chằm Trình An Nhã, còn Trình An Nhã trong lòng hỗn loạn đến mức đầu óc trống rỗng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.