“Có phải Diệp Sâm cố ý không? Rõ ràng nó biết hôm nay tôi sẽ đến mà. Bây giờ các người mau kêu nó về cho tôi!” Diệp nhị thiếu mất kiên nhẫn, cực kỳ ngang ngược nói.
Lưu Tiểu Điềm cười khinh khỉnh, Trình An Nhã khẽ cười: “Diệp nhị thiếu, mời anh ngồi trong phòng khách chờ một lát, tổng giám đốc Diệp sẽ về ngay.”
“Thư ký mới tới à?” Tiếng kêu Diệp nhị thiếu kia khiến Diệp Vũ Đường sướng rơn người. Mỗi lần đến MBS, anh ta hét nhất là người khác gọi anh ta là anh Diệp. Ông Diệp không cho anh ta vào MBS, nhưng dù sao anh ta cũng là Diệp nhị thiếu, là anh trai của Diệp Sâm. Đám nhân viên này của Diệp Sâm chẳng tôn trọng anh ta gì cả.
Vì thế Diệp Vũ Đường ghi thù sâu nặng.
“Phải!” Trình An Nhã mỉm cười, Diệp Vũ Đường vô cùng vui vẻ, cơn giận cũng xẹp xuống. Thấy Trình An Nhã trong sáng xinh đẹp, bắt đầu nổi hứng bỡn cợt.
Dù sao anh ta cũng phải đợi Diệp Sâm, rảnh rỗi chẳng có gì làm.
Thư ký mới tới này dáng dấp cũng không tệ.
Diệp Vũ Đường duỗi tay ra, nâng cằm Trình An Nhã lên, ánh mắt Trình An Nhã lạnh lẽo, khẽ cười lùi về sau một bước: “Diệp nhị thiếu, xin anh tự trọng!”
Diệp Vũ Đường sững sờ. Anh ta đoán thư ký trẻ này cùng lắm chỉ là trợ lý, chưa trải sự đời nhưng không ngờ một thư ký trẻ ngây ngô, cấp dưới của Diệp Sâm cũng phớt lờ anh ta khiến anh ta nổi nóng.
“Anh Diệp, mời anh đến phòng khách ngồi chờ!” Lưu Tiểu Điềm lạnh lùng nói.
Diệp Vũ Đường chỉ vào Trình An Nhã ra lệnh: “Cô đi pha cho tôi ly cà phê!”
“Vâng!”
Trình An Nhã đến phòng trà nước pha cho Diệp Vũ Đường một ly latte. Lưu Tiểu Điềm chu mỏ, nói khẽ: “Thật đáng ghét, sao anh ta lại anh em của tổng giám đốc Diệp được chứ? Đúng là khác nhau một trời một vực, hứ!”
“An Nhã, để tớ bưng cà phê vào cho. Phỏng chừng anh ta đã nhìn trúng cô rồi. Mỗi lần đến tìm tổng giám đốc anh ta đều đùa bỡn người khác. Lần trước là chị Mỹ Mỹ, lần này là cô. Anh ta đúng là trứng thúi đúng nghĩa.”
“Để tôi bưng cho. Anh ta đã chỉ đích danh tôi rồi, nếu bây giờ đổi thành cô, không chừng anh ta sẽ trút cơn giận sang cô đấy. Cô đừng lo, ban ngày ban mặt anh ta chẳng dám làm gì đâu.”
Trình An Nhã đẩy cửa phòng khách ra. Diệp Vũ Đường đang ngồi trên sô pha, bày ra dáng vẻ cực kỳ cao quý.
“Diệp nhị thiếu, cà phê của anh đây.”
Trình An Nhã vừa giơ tay ra, cổ tay đã bị Diệp Vũ Đường nắm chặt, kéo mạnh, khay cà phê rớt lên thảm. Trình Anh Nhã không kịp đỡ, bị anh ta ôm vào lòng. Diệp Vũ Đường cười vặn vẹo: “Một trợ lý quèn như cô mà cũng dám chống đối bổn thiếu gia. Cô ăn gan hùm mật gấu à? Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.”
082 Ba chiêu phòng sói
Diệp Vũ Đường vừa nói xong lập tức kéo tóc Trình An Nhã, hôn lên má cô.
Trình An Nhã vừa tức giận vừa xấu hổ. Cô không ngờ đường đường là Diệp nhị thiếu lại dã man bạo lực như vậy. Phụ nữ thường yếu hơn đàn ông, sao cô có thể là đối thủ của anh ta chứ: “Buông ra, đồ cầm thú!”
“Diệp Sâm đã chơi cô rồi nhỉ? Hừ, bổn thiếu gia cũng muốn thử!” Diệp Vũ Đường cười xấu xa, đè cô gái đang giãy dụa xuống, muốn hung hăng bắt nạt cô.
Nói thật với thân phận và địa vị của Diệp Vũ Đường, nếu có làm gì Trình An Nhã thật, cũng đều có năng lực giải quyết êm đẹp. Dù anh ta không giải quyết êm đẹp được, thì ông Diệp cũng có thể ra tay ép xuống. Có tầng bảo vệ này, Diệp Vũ Đường mới dám càn rỡ như vậy.
Trình An Nhã giận dữ tát mạnh một cái. Anh ta coi cô là bùn nhão muốn nặn kiểu gì cũng được sao?
Một cái tát khiến Diệp Vũ Đường nổ đom đóm. Trình An Nhã trông có vẻ yếu đuối nhưng sức lực không kém tí nào.
“Tiểu Điềm!” Trình An Nhã hét lên. Cô lợi dụng lúc anh ta còn đang hoảng loạn, chọc vào mắt anh ta, sau đó thúc đầu gối trúng ngay hạ thân của anh ta. Diệp Vũ Đường hét lên thảm thiết, ôm nửa người dưới lăn lộn trên đất, kêu cha gọi mẹ.
Ba chiêu phòng sói, mười lần như một.
“Rầm” tiếng cửa bị đá văng.
Diệp Sâm không nói lời nào, chậm rãi đi vào, ánh mắt sâu thẳm, tĩnh lặng hơn bình thường, nhưng áp lực vô hình toát ra từ người anh khiến người khác sợ hãi từ tận đáy lòng, như thể Diêm Vương sống đang đứng trước mặt.
“Anh hai, anh rất có hứng nhỉ?” Diệp Sâm cười hờ hững, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Vũ Đường lăn lộn trên đất, môi mỏng cong lên, toát lên sự khinh miệt khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Trình An Nhã nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, quần áo hơi xộc xệch, hai má đỏ bừng. Vừa xấu hổ lại vừa nhục nhã nhưng phần nhiều vẫn là tức giận.
“Đáng chết, Diệp Sâm là cô ta dụ dỗ tao. Bây giờ lại còn giả vờ già mồm cãi láo. Mày đuổi việc cô ta ngay!” Diệp Vũ Đường cố chịu đau đứng lên. Trước mặt Diệp Sâm dù có đau đến chết đi sống lại anh ta cũng không thể để lộ bộ dáng chật vật và yếu ớt được.
Con nhóc chết tiệt này, ra tay mạnh đến nỗi anh ta nghi ngờ không biết có phải mình đụng trúng người ngoài hành tinh rồi không?
Đau thấu xương!
Bề ngoài Trình An Nhã có vẻ nhỏ nhắn yếu ớt, nhưng không ngờ khỏe như vâm.
“Ồ...” Diệp Sâm nghiền ngẫm kéo dài giọng nói. Anh liếc nhìn Diệp An Nhã, thấy đầu tóc cô rối bời, sắc mặt đỏ lựng, hai mắt trùng xuống. Con người đen như mực lóe lên tia lửa giận.
“Tổng giám đốc Diệp, anh Diệp nói bậy, rõ ràng là anh ta…” Lưu Tiểu Điềm muốn giải thích thay Trình An Nhã, nhưng Diệp Sâm đã khoát tay ý bảo cô ta hãy yên lặng.
Nếu ngay cả chuyện như vậy mà cũng cần người khác giải thích thì sao có thể là Diệp Sâm được chứ?
Dám bắt nạt người của anh, chán sống à?