Trình An Nhã vốn không muốn giải thích cho mình, Diệp Sâm càng không thể hỏi cô chuyện xảy ra vừa rồi. Tuy ở bên cạnh anh không lâu nhưng hai người vô cùng ngầm hiểu nhau.
Bình thường Diệp Sâm trêu đùa Trình An Nhã thế nào đó là thú vui của anh. Người khác đừng hòng nhúng tay vào!
Diệp Vũ Đường không đoán được thái độ của Diệp Sâm, cả người tràn đầy sát khí, lạnh đạm như ngày thường. Nhưng anh ta dám chắc, Diệp Sâm không thể vì một thư ký quèn này mà công khai chống đối anh ta. Dù Diệp Sâm không xem anh ta ra gì nhưng cũng không dám vượt mặt ông Diệp.
“Diệp Sâm, đuổi việc cô ta đi!” Diệp Vũ Đường ra lệnh, giận dữ trợn mắt nhìn Trình An Nhã.
“Anh hai, anh là chủ MBS hay là tôi? Ở đây đến lượt anh lên tiếng sao?” Diệp Sâm lạnh lùng thốt lên, con ngươi đen như mực lóe lên tia tàn khốc: “Anh có bản lĩnh ngồi lên vị trí của tôi, lúc đó tôi sẽ không ngăn anh nữa!”
“Diệp Sâm, nếu mày không đuổi việc cô ta, vậy mày đừng hòng qua được cửa ải của ba!” Diệp Vũ Đường bỏ lại lời hung ác.
Hai mắt Diệp Sâm tối sầm, lạnh lẽo tột độ. Cả phòng khách như kết băng: “Anh hai, anh nói gì vậy? Anh tới MBS đùa bỡn thư ký của tôi. Cô ấy chỉ là tự vệ. Anh đuối lý trước, còn muốn ngậm máu phun người?”
Trình An Nhã âm thầm cười nhạo. Nói thật, nếu không biết trước Diệp Sâm còn một người anh trai tên Diệp Vũ Đường thì cô không thể nào nghĩ tới cùng một người ba mà hai người lại khác nhau một trời một vực như vậy?
Tuy Diệp Sâm tâm lý đen tối, thủ đoạn vô tình, nhưng dứt khoát kiên cường, tầm nhìn khôn khéo, là người tài trong số hàng trăm người tài. Ngay cả tướng mạo cũng đẹp trai đến mức người người oán trách, là kiểu đẹp hiếm thấy.
Diệp Vũ Đường thì ngược lại, vẻ ngoài đoan chính, nhưng thái độ cay nghiệt, vô tài vô đức. Nếu so sánh anh ta với Diệp Sâm, Trình An Nhã thấy chẳng khác gì sỉ nhục Diệp Sâm.
“Diệp Sâm, mày muốn che chở cho cô ta?” Diệp Vũ Đường trợn trừng mắt, bỗng cười ha hả: “Một người phụ nữ tầm thường lại dám đánh cậu chủ của MBS. Là ai nuông chiều tính cách này? Đúng là gan to bằng trời, Diệp Sâm, đây chính là cấp dưới của mày sao?”
Diệp Sâm sa sầm mắt, ngạo mạn, kiêu căng nói: “Tôi chiều đấy, anh có ý kiến gì sao?”
Diệp Vũ Đường cả kinh, chật vật lùi về sau!
Trình An Nhã thót tim, hai tai nóng lên. Diệp Sâm ngông cuồng như thế này mới là Diệp Sâm thật sự, như thể trong trời đất này, anh là chúa tể, không ai dám cãi lời.
Mặc kệ là nguyên nhân gì nhưng giọng điệu nuông chiều ngạo mạn này cũng khiến lòng Trình An Nhã rối như tơ vò.
Vừa vui vừa buồn, vừa ngọt vừa chát.
Mấy thư ký sau lưng Diệp Sâm cũng đưa mắt nhìn nhau. Lời của tổng giám đốc hệt như kiểu cưng chiều độc nhất giữa những người yêu nhau.