Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu

Chương 42: Chương 42




Quay phim xong cũng đã 8 giờ tối, Uyển Ngưng thay đồ bước ra nhìn thấy Châu Giác đang ngồi với Mộng Uyển thở dài thở ngắn. Cô đi tới thì hai người họ đứng dậy, cô ấy đi tới ôm lấy cánh tay cô: “Cậu để mình đợi lâu quá đi.”

Cô nói: “Chắc cậu cũng đói rồi, chúng ta đi ăn đi.”

Châu Giác gật đầu: “Được đó.”

Ba người bước ra khỏi đoàn phim đi tới chiếc xe đã chờ sẵn rồi ngồi vào, chiếc xe nhanh chóng lái đi. Duệ Khải và Nhạn Di đi ra sau, anh vẫn nhìn chăm chú chiếc xe đó. Nhạn Di ở bên cạnh thấy vậy: “Cậu đấy mau từ bỏ tình cảm không có kết quả này đi. Cậu cũng biết rõ ràng là cô ấy đã có chồng, tình cảm cũng rất tốt. Tình cảm của cậu sẽ không được đáp lại đâu.”

Duệ Khải hít một sâu rồi thở dài, lấy kính râm ra đeo vào: “Tôi biết chứ, nhưng mà tình cảm của tôi dành cho cô ấy tôi không cần sự hồi đáp. Chỉ cần có thể bảo vệ, nhìn cô ấy vui vẻ với hạnh phúc hiện tại là được rồi.”

Nhạn Di nghe vậy thì lắc đầu: “Tôi không biết tại sao cậu lại thích cô ấy như vậy.”

“Đó là chuyện của quá khứ, không đáng nhắc tới.” Anh nói rồi đi ra xe, Nhạn Di thở dài đi theo phía sau cũng không biết quá khứ của cậu nhắc tới là gì.

Ở bên trong quán lẩu, quán này khá vắng người ba người lựa một chỗ ít ai nhìn để ngồi xuống. Cho dù cô không nổi tiếng nhưng đối với Châu Giác mà nói thì khác, cô ấy là một nhà thiết kế thời trang rất nổi tiếng để paparazzi chụp được thì mai lại lên hot search.

Rất nhanh đồ ăn được bà chủ mang lên, Uyển Ngưng đưa chai rượu trái cây sang hai người rồi hỏi: “Châu Giác, nói thật đi sao cậu lại chạy tới đây?”

Châu Giác nhận lấy chai rượu rồi khui ra, uống một ngụm nói: “Cậu còn nhớ người mình cưỡng hôn lúc say ở quán lúc trước không?”

Cô gật đầu: “Còn nhớ. Chuyện cậu sang đây chẳng lẽ liên quan đến anh ta?”

Châu Giác nhìn cô ghé sát lại nói: “Chu Kỳ Hiên, anh ta theo đuổi mình.”

Cô đang uống rượu nghe vậy thì xém phun ra ngoài cũng may là kiềm lại kịp, Mộng Uyển ở bên cạnh vỗ lưng cho cô, hỏi: “Chị không sao chứ?”

Cô xua tay: “Chị không sao.” Sau đó quay sang nhìn cô ấy, hỏi: “Cậu thật sự được anh ta theo đuổi?”

Châu Giác gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mình mới chạy tới đây.”

Mộng Uyển thấy nước lẩu đã sôi thì bỏ đồ ăn vào, nói: “Cho nên chị đây là chạy trốn tình yêu vì không biết đối diện như nào sao?”

Uyển Ngưng cầm chai rượu uống, nhìn cô ấy: “Thật à?”

Cô ấy gật đầu: “Cũng giống giống vậy.”

“Cậu nói rõ cho mình xem.”

Châu Giác đặt chai rượu xuống, nói: “Thật ra mình không biết hiện tại cảm giác của mình dành cho anh ấy là gì. Cũng không biết có phải là tình yêu hay không.”

Cô gắp miếng thịt ở trong lẩu đã chín để sang bát cô ấy, nói: “Vậy mình hỏi cậu, khi ở gần Chu Kỳ Hiên cảm giác của cậu lúc đó sẽ như thế nào?”

Chu Giác cầm đũa chọc chọc miếng thịt trong bát, ngẫm nghĩ: “Vui vẻ, thích trêu chọc anh ta. Mình chỉ nhớ có vậy.”

Cô đang ăn nghe vậy thì cũng nghẹn lời, một lát sau cô hỏi tiếp: “Vậy lúc không gặp anh ta, cậu có thấy nhớ, có muốn gặp không? Khi anh ta được các cô gái vây quanh, để ý vậy cậu có ghen không?”

Cô ấy ngẫm nghĩ nói: “Lúc không gặp anh ấy mình thấy nhớ, muốn gặp để trêu chọc. Còn vế sau cậu hỏi thì mình chưa từng thấy cô gái nào vây quanh anh ấy cả nên mình đâu biết.”

Mộng Uyển ở bên cạnh nói: “Vậy chị thử tưởng tượng đi.”

Châu Giác ngồi tưởng tượng cảnh Chu Kỳ Hiên ngồi trên ghế, bên cạnh có rất nhiều cô gái ăn mặc nóng bỏng vây quanh. Nghĩ đến cảnh anh đáp lại mấy cô gái đó thì cô tức giận, đập bàn nói: “Nếu anh ta dám để mấy cô gái đó chạm vào thì mình đây sẽ đánh cho anh ta một trận.”

Hai người bọn cô đang chờ câu trả lời thì bị cái đập bàn của Châu Giác làm giật mình, cũng không biết cô ấy tưởng tượng tới cái gì mà lại tức giận như thế. Uyển Ngưng gắp thêm thịt bỏ vào chén cô ấy: “Nào nào đừng tức giận. Vậy chứng tỏ là cậu ghen rồi.”

Châu Giác cầm chai rượu bên cạnh lên uống, nghe vậy thì hỏi lại: “Có sao?”

Hai người bọn cô nhìn nhau, gật đầu đồng thanh trả lời: “Có.”

Uyển Ngưng nhìn cô ấy nói: “Cũng chứng tỏ là cậu thích anh ta rồi.”

Mộng Uyển ở bên cạnh cũng nói: “Cho nên là chị nên đối mặt với tình cảm của bản thân đi, đừng trốn chạy nữa.”

Châu Giác gắp thịt ăn: “Vậy là mình thật sự thích anh ta rồi sao?”

Hai người bọn cô nhìn nhau lắc đầu cũng không nói gì thêm, tiếp tục ăn lẩu. Lúc ba người bước ra ngoài quán thì trời cũng đã gần 11 giờ đêm rồi, Châu Giác ở bên cạnh thì cũng đã ngà ngà say. Uyển Ngưng dìu cô ấy hỏi: “Bây giờ nên đưa cậu ấy đi đâu đây?”

Mộng Uyển cũng ở bên cạnh dìu cô ấy, nói: “Đặt khách sạn gần đây đi chị.”

“Cũng chỉ còn cách đó.”

Hai người dìu cô ấy lên xe, ở bên trong xe Châu Giác ngồi trên ghế cứ lầm bầm nói: “Chu Kỳ Hiên, anh là đồ đáng ghét. Anh mà để mấy người phụ nữ đó chạm vào anh thì đừng để tôi thấy mặt anh. Tôi gặp anh ở đâu sẽ đánh anh ở đó.”

Uyển Ngưng nhìn cô ấy say đến bộ dạng như này mà vẫn còn ghi thù trong suy nghĩ tưởng tượng của bản thân thì cô cũng chỉ lắc đầu. Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô mở điện thoại thấy người gọi tới là Vu Dương thì bắt máy: “Alo.”

Vu Dương ở đầu dây bên kia nói: “Lúc nãy em nói em đi ăn với bạn em nhưng bây giờ cũng gần 11 giờ rồi. Em đang ở đâu?”

“Em đang đưa Châu Giác đến khách sạn, cô ấy uống say rồi.”

Anh hỏi: “Khách sạn nào?”

Cô đọc tên khách sạn cho anh sau đó anh cúp máy. Xe cuối cùng cũng tới khách sạn, hai người bọn cô dìu Châu Giác xuống xe bước vào bên trong khách sạn đặt phòng. Đưa cô ấy vào bên trong phòng cũng là cả một quá trình vất vả, cứ say lên là cô ấy cứ ồn ào làm loạn. Khó khăn lắm hai người mới mở được cửa phòng dìu cô ấy về giường nằm xuống. Vừa mới để nằm xuống, cô đi ra ngoài đóng cửa bước vào thì thấy cô ấy lồm cồm ngồi dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn ra.

Mộng Uyển vội vàng chạy vào, vỗ lưng cô ấy hỏi: “Chị không sao chứ?”

Uyển Ngưng lắc đầu mở túi xách ra tìm viên thuốc giải rượu rồi rót một ly nước, đợi cô ấy bước ra thì đưa sang: “Uống đi, thuốc giải rượu.”

Châu Giác mơ màng nhận lấy rồi uống, uống xong cô nhận lại ly nước còn Mộng Uyển để cô ấy nằm xuống chỉnh chăn lại. Cô đặt ly nước lên bàn thở dài: “Mỗi lần say lại cực khổ như vậy.”

Mộng Uyển xoa hai tay của mình, hỏi: “Chị Uyển Ngưng, mỗi lần chị ấy say đều như vậy sao?”

Cô ngồi trên ghế sofa thở dài, gật đầu: “Em biết không lúc trước say, cô ấy còn cưỡng hôn Chu Kỳ Hiên. Lúc đó hai người họ cũng mới lần đầu gặp nhau thôi.”

Mộng Uyển nghe vậy thì kinh ngạc, hỏi: “Thật sao chị?”

“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ chị lại lừa em.”

Nhìn cô ấy có vẻ đã ngủ say rồi, cô cầm túi xách đứng dậy: “Chúng ta cũng về thôi để cậu ấy ngủ.”

Mộng Uyển cũng đứng dậy gật đầu: “Dạ chị.”

Lúc hai người từ trong khách sạn bước ra, bên cạnh chiếc xe mà họ tới thì bên cạnh còn có một chiếc xe quen thuộc. Cô nhìn cũng biết đây là chiếc xe của ai, quay sang nói: “Em về trước đi, chị đi xe của Vu Dương.”

Mộng Uyển cũng nhìn theo tầm mắt cô, gật đầu: “Vậy em đi trước, chị nhớ nghỉ ngơi sớm.”

Mộng Uyển nói xong thì lên xe rồi rời đi, còn cô thì mở cửa ghế phụ ra ngồi vào nhìn sang người đàn ông đang ngồi ghế lái bên cạnh: “Sao vậy? Anh lúc nãy hỏi địa chỉ là tới đây đón em sao?”

Vu Dương gật đầu: “Đúng vậy, sợ em về một mình không an toàn nên mới tới rước em.”

Anh chồm người sang thắt dây an toàn cho cô, sau đó cũng không vội rời khỏi mà cúi xuống hôn lên đôi môi của cô. Anh cảm nhận được vị rượu trái cây trong miệng cô khiến anh càng mê đắm, chìm sâu hơn. Một lát sau anh mới buông tha đôi môi cô ra, nói: “Được rồi, về thôi.”

Nói rồi anh trở về chỗ ngồi thắt dây an toàn, khởi động xe lái đi. Cô ngồi bên cạnh bĩu môi, anh bật cười nhìn thấy hành động đó của cô. Anh một tay nắm lấy tay cô, một tay cầm vô lăng hỏi: “Làm sao à?”

Cô nắm lấy tay anh, hỏi: “Anh còn nhớ người bạn của anh, Chu Kỳ Hiên không?”

“Còn nhớ, đó là bạn tốt của anh. Có gì sao?”

Cô vuốt ve bàn tay anh, trên ngón tay anh còn có vết chai do luyện tập bắn súng để lại: “Anh ấy đang theo đuổi bạn em, Châu Giác.”

Hành động này của cô khiến anh hơi nhột nên nắm chặt lấy tay cô, hỏi: “Cho nên bạn em mới chạy tới đây?”

“Đúng vậy, sao anh lại biết?”

“Chuyện dễ đoán thôi. Anh sẽ nói với cậu ấy kêu cậu ấy tới đây đón người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.