Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu

Chương 43: Chương 43




Lúc về tới nhà thì cũng đã muộn, Uyển Ngưng vào phòng lấy một bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm. Tiếng nước bên trong phòng truyền ra, Vu Dương bước vào cởi áo khoác ngoài để vào tủ rồi cầm lấy điện thoại ra nhấn một dãy số gọi đi. Một lúc sau đầu dây bên kia bắt máy, truyền tới giọng nói vẫn còn chưa tỉnh ngủ: “Alo, ai vậy?”

“Là tôi, Vu Dương.”

Chu Kỳ Hiên nghe vậy thì ngồi dậy, dựa lưng vào giường nhìn đồng hồ trước mắt, hỏi: “Cậu lâu rồi không gọi cho tôi mà lần này gọi đến thì lại vào lúc nửa đêm. Cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Vu Dương ngồi xuống giường, nói: “Tôi nghe vợ tôi nói cậu đang theo đuổi bạn cô ấy.”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Cậu đến Liêu Dương đón cô ấy đi, cô ấy đang ở đây.”

Chu Kỳ Hiên nghe vậy thì kinh ngạc: “Cô ấy ở chỗ các cậu sao? Tôi còn tưởng cô ấy đi sang Mỹ công tác.”

Vu Dương nghe vậy thì nhếch khóe miệng, nói: “Tôi nói tới đây thôi, cúp máy đây. Cậu đến hay không là việc của cậu.”

Nói rồi anh cúp máy để Chu Kỳ Hiên ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng nhưng cuộc gọi đã kết thúc. Khoảng một lúc sau anh ta nhấn gọi một số, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Anh ta nói: “Đặt một vé máy bay cho tôi tới Thẩm Dương vào sáng ngày mai.”

Uyển Ngưng từ trong phòng tắm bước ra đi tới chỗ Vu Dương ngồi xuống, hỏi: “Anh giờ này còn gọi cho ai vậy?”

Anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường nói: “Gọi cho Chu Kỳ Hiên.”

Cô nghe vậy thì hiểu ra, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Vậy anh ta sẽ tới đây chứ? Chuyện tình cảm của bạn em, em phải giúp một phần mới được.”

“Chắc chắn là sẽ tới. Em yên tâm đi.”

“Được.”

Anh bế cô lên đặt trên giường, nói: “Còn giờ thì đi ngủ thôi. Đã trễ lắm rồi.”

Ngày hôm sau thức dậy, Châu Giác nhìn mình đăng nằm ở trong một căn phòng xa lạ. Cô ngồi dậy đưa tay xoa đầu, tối qua lại uống say ở đây hình như là phòng của khách sạn. Cô mở túi xách lấy điện thoại ra mở lên nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Chu Kỳ Hiên gọi tới sáng nay. Cô đưa tay vò đầu đặt điện thoại lên giường cũng không có ý định gọi lại, đi vào phòng tắm rửa mặt tắm rửa tẩy đi mùi rượu trên người.

Ở bên trong căn hộ, Uyển Ngưng từ trong phòng ngủ đi ra nhìn thấy Vu Dương mặc quân trang đang ở huyền quan thay giày. Cô đi tới ôm lấy anh từ sau lưng, anh nhìn hành động của cô thì bật cười: “Được rồi anh còn phải đến quân khu. Em mau lại ăn sáng đi.”

Cô buông anh ra nói: “Được rồi, anh đi cẩn thận chú ý an toàn.”

Anh quay lại khom người cúi xuống hôn lên môi cô sau đó hôn lên trán cô, nói: “Được rồi anh đi đây. Tối nay gặp lại.”

Cô nhìn anh xoay người mở cửa ra ngoài, cô mới thu hồi tầm mắt đi vào phòng ăn ngồi ăn sáng. Một lát sau tiếng chuông cửa vang lên, cô vừa ăn bánh mì vừa đi ra mở cửa nhìn thấy Mộng Uyển đang ở bên ngoài. Cô để cửa để cho cô ấy bước vào, xoay người đi vào phòng ăn tiếp tục ăn sang. Mộng Uyển đóng cửa lại đi tới đặt túi đồ ăn trên bàn, nói: “Chị Uyển Ngưng em đã mua đồ ăn theo chị yêu cầu rồi.”

Cô giơ ngón cái lên với cô ấy: “Làm tốt lắm.”

Điện thoại cô reo lên, cô đặt bánh mì đang ăn dang dở xuống dĩa rồi cầm khăn giấy lau tay sau đó bắt máy: “Alo.”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng than thở của Châu Giác: “Ngưng bảo bối mình đói bụng. Mình muốn ăn bánh quẩy và cháo.”

Cô cầm ly sữa bên cạnh lên uống, nói: “Được rồi, mình đã kêu Mộng Uyển mua cho cậu rồi một lát sẽ đem qua. Cậu thức sớm vậy sao?”

“Mình biết ngay là cậu yêu mình nhất mà. Ngưng bảo bối, cậu vậy mà tối qua lại để mình ở bên trong khách sạn.”

Cô nhanh chóng phải chặn cô ấy lại nếu không tiếp theo chính là màn than vãn oán trách của cô ấy. Cô nói: “Mình có việc bận một chút, mình cúp máy trước đây.”

Ở đầu dây bên kia Châu Giác nghe tiếng tút tút truyền tới thì bĩu môi ném điện thoại sang một bên. Đúng là trọng sắc quên bạn mà, một lát cô ấy tới phải cho một bài học mới được.

Một lúc sau, hai người bọn cô đi tới khách sạn mà tối qua đã đặt phòng cho Châu Giác rồi bước vào bên trong thang máy nhấn số tầng. Thang máy nhanh chóng tới nơi, hai người bước ra đi tới trước cửa phòng của Châu Giác nhấn chuông cửa. Một lát sau cửa được mở ra, Uyển Ngưng thấy cô ấy trên người mặc áo choàng tắm bên trong còn có tiếng TV.

Châu Giác thấy cô thì nói: “Ngưng bảo bối cậu cuối cùng cũng tới rồi.”

“Chúng ta mau vào trong trước đã.”

Hai người nhanh chóng đi vào bên trong đóng cửa lại. Châu Giác nhìn hai người nói: “Đồ ăn sáng của mình đâu? Mình đói bụng quá nè.”

“Mộng Uyển em đi hâm nóng đồ ăn lại cho cô ấy đi.”

“Dạ chị.” Mộng Uyển cầm túi đồ ăn đi vào bên trong bếp hâm nóng đồ ăn lại còn hai người ở ngoài đi tới ghế sofa ngồi xuống.

Châu Giác ngồi dựa vào ghế quay sang nhìn cô: “Việc quay phim của cậu tới đâu rồi?”

Cô dán mắt vào màn hình TV, nghe vậy thì nói: “Đều diễn ra thuận lợi. Chị Nhạn Di đang định sau bộ phim này sẽ cho mình tham gia game show để có thể tăng độ hot hơn.”

“Cậu nghĩ sao nếu làm người mẫu cho bên mình.”

Cô nghe vậy thì quay sang hỏi lại: “Bên cậu?”

“Đúng vậy, những năm trước mời cậu cậu đều từ chối. Bây giờ có một bộ phim hay đang quay, Nhạn Di cũng muốn giúp cậu đẩy nhiệt thì làm người mẫu bên mình là hợp lý nhất. Mình nói cho cậu nghe, dáng người của cậu rất đẹp nhất là đôi chân dài này của cậu mình đảm bảo khi cậu chụp hình độ nổi tiếng sẽ rất nhanh.”

Mộng Uyển lúc này bưng đồ ăn ra đặt lên bàn, nói: “Chị Châu Giác, đồ ăn đã hâm nóng xong rồi.”

Uyển Ngưng đứng dậy nói: “Chuyện đó để mình suy nghĩ thêm. Có gì sẽ nói với cậu.”

Bên trong quân khu, Vu Dương đứng nhìn mọi người đang luyện tập lúc này Tư Nhuệ bước tới cạnh anh. Anh không quay sang nhìn anh ta, hỏi: “Vết thương như thế nào rồi?”

Tư Nhuệ cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi nhưng do Vân Hi cô ấy lo lắng quá nên mới thế thôi.”

“Cậu còn nhớ tên thủ lĩnh may mắn thoát được nhiệm vụ vừa rồi không?”

“Còn nhớ. Làm sao, hắn định tới trả thù?”

Vu Dương gật đầu: “Có thể là vậy, trả thù cho những anh em của hắn ta.”

Tư Nhuệ xoa mi tâm, thở dài: “Được, tới thì tiếp thôi. Ông đây mới không sợ một tên thủ lĩnh như thế.”

“Nếu hắn quay lại trả thù thì chắc chắn không phải một mình mà còn dựa vào thế lực khác. Cẩn thận vẫn là tốt nhất.”

“Tôi biết rồi.”

Ở bên trong căn phòng tối đen chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào, có một người đàn ông mặc một bộ đồ đen ngồi trên ghế không nhìn rõ mặt tay cầm điếu thuốc đang cháy, bên cạnh còn có hai người đang đứng bên cạnh. Người đàn ông đó nhìn tên thủ lĩnh đang đứng trước mặt, nhếch mép cười: “Muốn tôi giúp gì?”

Tên thủ lĩnh đó nói: “Giết chết những tên quân nhân hôm đó đã hại anh em tôi nhất là hai tên đứng đầu hôm đó, Vu Dương và Tư Nhuệ.”

Người đàn ông đó đưa điếu thuốc lên miệng hút một cái rồi nhả ra một làn khói trắng, nói: “Giúp cũng được nhưng ông phải đưa ra kế hoạch chi tiết. Tôi đây không muốn những người anh em mình đi theo ông lúc đó sẽ hy sinh vô ích.”

“Yên tâm, cứ tin ở tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.