Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng

Chương 20: Chương 20




“Được, ta trở về, ngươi tốt nhất nên chuyển cáo, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha ngươi.”

“Dạ.” Nhìn Hòa Nhạc công chúa xoay người cao ngạo rời đi, Tổng quản nhìn hướng cấm địa trong phủ, trong lòng quyết định nhất định sẽ chuyển cáo thật tốt cho Tam Vương gia, ngay cả nàng ta nói muốn xử lý Quan cô nương thế nào cũng sẽ chuyển cáo.

Nếu như Tam vương gia hết sức sủng ái Quan cô nương nghe được thì thế nào? Tổng quản đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

Để xem, đến lúc đó người nào bị đuổi ra ngoài!

Hừ hừ! Đây chính là điểm đáng sợ khi đắc tội với nữ nhân.

Nghênh Hạ cố gắng coi mình là tiền mới không thét chói ta hoặc là hỏng mất.

Cũng vì tên thối Vương gia đó yên tâm giao trướng vụ cho nàng, không lo lắng nàng sẽ cuốn gói mà chạy, làm cho tổng quản và khố phòng giận cũng không dám nói, bởi ai dám can đảm đứng trước mặt Tam vương gia nói, không cho phép ngài làm vậy?

Đương nhiên là không dám.

Nghênh Hạ rất thích cảm giác có gia tài bạc vạn nhưng tiền tài đối với cái tên thiên chi kiêu tử đó mà nói, hắn sẽ không để vào mắt, bởi vì thứ hắn muốn đều là thứ tốt nhất, tiền cũng coi như không.

Khó trách hắn muốn trở về thời đại này, ở chỗ này có thể hô phong hoán vũ, mặc dù hắn đến hiện đại vẫn là thiên chi kiêu tử, có nhiều ưu điểm hơn những người đàn ông khác….

“Sao nàng không nói lời nào?”

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như đột nhiên phát hiện người trước mắt làm nàng rất kinh ngạc, mà trên thực tế Lan Ngọc đã ngồi trước mặt nàng cả ngày.

Người đàn ông này cư nhiên làm bậy đến nỗi phát động chiến tranh cũng không để ý, hơn nữa còn lôi kéo nàng vào nữa.

“Sao huynh vẫn ngồi ở nơi này, không nhanh đi lấy lòng công chúa bảo bối của huynh? Nếu thật sự gây ra chiến tranh thì sao bây giờ?” Nàng tận lực để giọng nói của mình không tràn đầy ghen tức, nhưng cũng không thể nào che giấu được.

“Bổn vương không quan tâm.” Hắn ngược lại không để ý.

“Cho xin đi, một khi chiến tranh, chịu khổ đều là người dân, huynh có thể máu lạnh vô tình như vậy sao?” Vừa nghĩ tới cái loại chiến tranh vừa dã man vừa không có hiệu suất, nàng đã cảm thấy rợn tóc gáy, không chừng tới lúc đó hắn còn bị phái đến chiến trường nữa.

Nghĩ đến hắn sẽ máu chảy đầy mặt chém giết với người ta, lòng nàng đã cảm thấy như có ai nhéo.

“Tại sao không thể? Ta vốn không muốn làm Vương gia, mặc dù ta hưởng thụ rất nhiều quyền lợi của Vương gia.” Nhưng ta cũng đã bỏ ra rất nhiều.

Bởi vì hắn đã từng đến hiện đại, nhìn thế giới tương lại và phương thức mọi người sống với nhau, hắn biết mình mất cái gì.

Quan trọng hơn là thế giới kia sinh ra nữ nhân mà hắn yêu mến, mặc dù nàng còn rất không nghe lời nhưng lại tràn đầy trí tuệ và dũng khí.

Đây là điều mà nữ nhân thời đại này ít có.

Dĩ nhiên, công chúa ngoại bang đó là ngoại lệ.

“Đúng rồi! Không có thân phận này, làm sao huynh có thể bay tới bay lui trong bụi hoa, làm Hoa Hồ Điệp.”

“Làm sao nàng lại tức giận như vậy?”

"Tôi nào có tức giận?"

“Nàng đang tức giận.”

“Không có, tôi sẽ không tức giận với những chuyện nhàm chán này, tôi chỉ là…”

“Nàng đang ghen.”

Tên hư hỏng này luôn tự cho mình là đúng, trên mặt còn treo nụ cười gian xảo làm người ta muốn đập bẹp.

Nàng suy nghĩ xem mình có nên sử dụng tuyệt chiêu phóng bút lông xuyên qua không, “Tôi khuyên anh tốt nhất không nên chọc tôi tức giận.”

“Được được được, Bổn vương dĩ nhiên sẽ không chọc nàng giận, Bổn vương thương nàng còn không kịp, cho nên nàng không cần ghen, người của ta, lòng của ta đều là của nàng, chẳng lẽ nàng còn hoài nghi?” Hắn vừa nói vừa xích lại gần, bàn tay không an phân di động trên người nàng.

“Đương nhiên hoài nghi, bởi vì tôi không nhìn thấy Dạ minh châu.” Nàng vươn tay vỗ nhẹ lên ma chưởng của hắn, hắn ngoan ngoãn rút tay về, lại chuyển sang một hướng khác, đi tới mông nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Có Bổn vương đương nhiên có Dạ minh châu! Trọng điểm là, lòng của Bổn vương trân quý hơn Dạ minh châu gấp trăm lần.”

“Lòng của anh, tôi nhận không nổi, quá lớn.” Nàng thốt lên lời nói thật lòng, phát hiện không người trả lời, cái tay làm loạn cũng dừng lại, cô ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt bi thương của hắn.

Lời mình vừa nói, làm tổn thương hắn sao?

Nên nói xin lỗi sao?

Nhưng mà nàng không có nói sai a!

“Nàng tình nguyện muốn Dạ minh châu cũng không cần lòng của ta?” Hắn cho rằng quan hệ của hai người đã khác trước, tại sao đến bây giờ nàng vẫn cho rằng Dạ minh châu quan trọng hơn hắn?

"Tôi. . . . . ."

“Nàng nói xem! Nàng nói xem!”

Cũng không phải đang đóng quảng cáo, hơn nữa hắn thích uống sữa tươi chứ không phải sữa đậu nành, còn muốn nàng nói vì sữa đậu nành nồng sao?

Nhìn bộ dạng của hắn, nàng dẫm lên địa lôi của hắn rồi.

Nhưng mà hắn làm gì mà tức giận như vậy? Nàng nói thật chẳng lẽ có lỗi sao? Người không đúng là hắn mà!

"Lòng của ta hoặc Dạ Minh Châu."

Ánh mắt bị giết người cho nàng biết điều đó, nhưng tính khí quật cường đang bị khơi mao, nàng cũng mất hứng nói, “Dạ minh châu.”

Hắn nhìn chằm chằm nàng, không biết trợn mắt bao lâu, hắn đột nhiên đứng lên, không nói lời nào quay đầu rời đi, lưu lại một mình nàng ngồi ngơ ngác trong phòng.

Mặc dù trong thư phòng đầy sách nhưng giờ phút này Nghênh Hạ lại cảm thấy gian phòng lạnh lẽo trống rỗng.

Thế mới biết khẩu thị tâm phi là không tốt, bởi vì nàng biết mình đã phạm phải sai lầm.

Lý Lan ngọc, thật ra cái em muốn nhất chính là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.