Mấy ngày sau.
"Không thể nào."
"Nhưng tiểu thư. . . . . ."
“Tổng quản, tôi biết sự xuất hiện của tôi làm địa vị của ngài có chút thay
đổi, nhưng mà tôi đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không ở lâu, chỉ cần tôi tìm được gì đó có thể trở về…. Dù sao tôi nói ngài cũng không hiểu, nói tóm lại, ngài nói hắn không muốn thấy tôi là sao?”
Nghênh Hạ nói sắp gãy ba tấc lưỡi vẫn không thay đổi được tổng quản đại nhân bảo thủ nghiêm khắc này.
Đã qua nhiều ngày như vậy, Lý Lan Ngọc không tới quấy rầy nàng, lại cho nàng rất nhiều thời gian, hôm nay là cực hạn rồi.
Nàng không quen cuộc sống ở đây, hắn không thể ném nàng chứ?
Mặc dù đang sống trong vinh hoa phú quý, áo cơm không sứt mẻ nhưng mà không có ai có thể nói chuyện, nàng sắp buồn chán chết rồi, cộng với nàng
càng ngày càng nhớ người nhà của mình…..
Không thể, tại sao có thể bỏ nàng như vậy, hờ hững như vậy? Nàng tuyệt đối không cho phép.
"Tôi nhất định muốn gặp hắn."
“Tiểu thư, sợ rằng không thể, bởi vì…….”
Lời của tổng quản còn chưa hết, hai người đã nghe trong nhà truyền đến tiếng cười vui vẻ của một cô gái.
Ngay lập tức Tổng quản đã thấy sắc mặt Nghênh Hạ hơi trắng bệch, nhịn không được có chút đồng tình.
Lúc Tam vương gia sủng ái một nữ nhân, có thể làm nữ nhân kia cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng mà nếu không còn hứng thú với nữ nhân này, dĩ nhiên sẽ giống như đẩy nàng ta vào địa ngục.
“Tôi muốn biết hắn đang bận rộn cái gì.”
“Chủ tử ra lệnh, chúng tôi làm hạ nhân chỉ có thể biết nghe lời.”
“Tôi biết, tôi sẽ không làm khó ngài, nói với hắn tôi đã tới là được rồi.” Nghênh Hạ cứng giọng nói, sau đó xoay người đi.
Tổng quản nhìn bóng lưng nàng rời đi, đột nhiên cảm thấy tâm trạng không tốt cực kỳ. Nàng nhìn vào trong nhà một cái, không hiểu nổi rốt cuộc Tam
Vương gia đang làm gì? Cư nhiên lại vừa nói vừa cười với công chúa điêu
ngoa đó?
Nhưng nàng nhìn thấy Quan cô nương cũng không muốn cãi nhau, chẳng lẽ nàng ấy không có tình cảm với Tam Vương gia sao?
Nàng ấy không giống với những nữ nhân trước kia, một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Mặc dù như thế, chủ tử đã ra lệnh, nàng là hạ nhân không có quyền can thiệp.
Nàng chỉ hi vọng Tam Vương gia biết mình đang làm gì, trêu chọc vào nữ nhân điêu ngoa vô lý đó là tự tìm đường chết.
Nghênh Hạ vốn không muốn khóc, bởi vì từ nhỏ đến lên, ngoại trừ ngày cha mất, cô tự nói với mình không thể khóc.
Nhưng mà hôm nay lại gặp được một chuyện khiến nàng tức đến khóc.
Cái tên bốc đồng đó tránh mặt rồi, nàng không phải nhất định muốn gặp hắn
nhưng lại tức giận hắn mấy ngày nay dính vào với Hòa Nhạc công chúa.
Trong lòng rất khó không cảm giác được một cổ ê ẩm ghen tức, cũng bởi vì
chuyện này mới để cho nàng phát hiện mình cũng không có mình cho là cái
kia dạng không câu chấp.
Cái tên kia cư nhiên đem Dạ minh châu cho Hòa Nhạc công chúa, nàng ta lấy được Dạ minh châu rồi lập tức tới đây khoe để thị uy.
Lúc ấy nàng đang chuẩn bị hành lý, trong lòng suy nghĩ, nếu như hắn đã ghét mình thì cần gì phải chết ở đây? Mặc dù nàng cũng không có chỗ nào để
đi.
Nhưng mà vì đề phòng chuyện chưa xảy ra, nàng vẫn nên gom một túi những thứ đáng giá trong phủ này, dù sao ban đầu hắn không hỏi ý
kiến của nàng đã mạnh mẽ bắt nàng tới, dĩ nhiên phải bồi thường một
chút.
Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Dạ minh châu mình thiên tân
vạn khổ muốn lấy được lại ở trong tay nữ nhân khác, cái loại chua xót
tức giận thật khó nói nên lời…
“Tiểu nha đầu, ngươi xem Tam Vương gia đưa ta cái gì đây?”
Thấy Dạ minh châu nàng đã rất khó chịu rồi, công chúa này còn dùng giọng
điệu khinh miệt giả bộ thân thiết gọi nàng là Nhị nha đầu.
Sự xưng hô này nàng nhận định là đặc biệt của Lan Ngọc, nghe được từ miệng người khác nàng không quen, cũng không thích.
"Tôi biết, tôi có mắt."
“Là Dạ minh châu! Hắn đem vật trân quý như vậy đưa ta là đại biểu điều gì?
Có phải trong lòng hắn ta càng trân quý hơn Dạ minh châu?”
Đúng vậy, đúng rồi! Thật lợi hại, có cần mở họp báo không? Nghênh Hạ tức giận thầm nghĩ.
“Mấy ngày nay không phải cô và hắn dính vào nhau sao? Phải rõ ràng hơn tôi
chứ.” Nghênh Hạ lạnh lùng nói, cố gắng che giấu sự ghen tỵ.
Công
chúa này rõ ràng muốn tới khoe khoang, nàng cần gì phải phối hợp diễn
trò với nàng ta? Không cần thiết để nàng ta nhìn ra mình đang ghen,
không thể thua tâm cơ nhỏ nhen của nàng ta được.
“Còn nữa, tôi có tên, đừng gọi tôi là tiểu nha đầu.” Nghênh Hạ tiếp tục sửa sang đồ, không ngẩng đầu lên nói.
“Ta biết ngươi hiểu lầm ta, ban đầu ta cũng hiểu lầm ngươi, cho ngươi là
bạn trên giường của Tam vương gia nhưng mà sau đó Tam vương gia đã giải
thích với ta, hắn nói các ngươi không phải loại quan hệ đó.”
Dĩ nhiên, những sự vui mừng trước mắt đều là giả dối.
“Vậy tôi phải cảm ơn Tam vương gia đã trả lại sự thanh bạch cho tôi.” Những
lời này thật là châm chọc, bởi vì người cướp đi sự trong sạch của nàng
lại chính là hắn.