“Chẳng qua là nếu hắn tặng ta Dạ minh châu có nghĩa là hắn tiếp nhận ta, cũng
không uổng phí mấy ngày này ta bị hắn hại đến đau lưng. Ngươi nói xem,
hắn có phải rất lợi hại không? Biết được nữ nhân đòi hỏi, ta vốn còn lo
lắng bề ngoài hắn xinh đẹp như vậy, trên giường chắc ẻo lả, không nghĩ
tới….” Hòa Nhạc công chúa vừa nói vừa đỏ mặt.
Sắc mặt Nghênh Hạ cũng lúc trắng lúc xanh, không biết làm sao, cũng quên động tác bên tay.
Thì ra là hắn đã. . . . . .
Cái tên nam nhân đáng chém ngàn đao, tại sao không ai dắt hắn đi dìm lồng
heo? Không đúng! Hình như chỉ có nữ nhân mới bị dìm lồng heo.
Thật ra thì, có gì tốt để khoe, hắn muốn quyến rũ một nữ nhân lên giường có
gì khó đâu? Ngay cả nàng cũng khuất phục dưới kỹ xảo cao siêu và vuốt ve của hắn, đắm chìm trong hoan ái hắn mang đến, huống chi một cô gái còn
nhỏ tuổi.
"Phải không? Cô thích là tốt rồi."
“A! Ta quên
nữa, hôm nay còn phải bồi hắn. Ngươi có biết không, mấy ngày nay hắn đều cố gắng vẽ tranh, cũng không biết đang vẽ cái gì, muốn ta mài mực giúp, hại tay ta mỏi quả nhưng mà phu xướng phụ tùy, không phải sao?”
"Ừ!"
Hòa Nhạc công chúa cực kỳ giống cô gái đang yêu, ngay cả đi cũng nhẹ như
bay, khi nàng ta bay tới cạnh cửa, như nhớ tới gì đó quay đầu lại nhìn
nàng, “Tiểu nha đầu, ngươi đừng lo lắng, ta đã nói với Tam vương gia, sẽ thay ngươi an bày, gả cho một nam nhân tốt, mặc dù không có điều kiện
tốt như Tam vương gia nhưng cũng sẽ không để ngươi bị ủy khuất.”
“Hắn sẽ không đồng ý.” Nghênh Hạ nhịn không được cảm giác muốn cầm đồ đập người.
“Phải không? Chẳng qua hắn cũng không nói không được.”
Nữ nhân đang yêu rời đi, toàn thân Nghênh Hạ nhịn không được run rẩy, nhưng mà không phải vì lạnh, mà là tức giận.
Là như thế nào? Chơi nàng chán rồi định ném cho nam nhân khác?
Hắn thật cho rằng ở chỗ này nàng chỉ có thể dựa vào hắn sao?
Thật cho rằng nàng không thể không có hắn sao?
Thật cho rằng hắn là nam nhân của nàng cho nên muốn ăn nàng thì ăn sao?
Được lắm.
Nàng vốn định lại một ít của hắn nhưng bây giờ cảm thấy bọc quần áo nho nhỏ
này không đủ xem, muốn chạy trốn dĩ nhiên phải lấy nhiều một chút, nếu
không sẽ rất thiệt thòi.
Nàng lộn xộn tìm kiếm khắp nơi trong
phòng, muốn tìm một cái rương lớn một chút, không cẩn thận đụng phải gì
đó, vách tường tự nhiên mở ra.
Đó là mật thất trong truyền thuyết sao?
Nàng nhìn bốn phía một chút, xác định không ai vào, nàng lấy dũng khí, lén lén lút lút, thận trọng đi vào.
Vừa tiến vào mật thất, nàng ngây ngẩn cả người.
Thì ra thứ mình vất vả tìm thật lâu đang ở ngay trong phòng của mình, khó
trách nàng tìm cả Vương phủ đều không có, khó trách người đàn ông kia
không hề lo lắng.
Hắn thật sự nắm chắc nguyên tắc gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Nhìn máy thời gian trước mặt, căn bản hoàn hảo như lúc ban đầu, nào có hư như lời hắn nói.
Người đàn ông ghê tởm đó lại giả dối gạt người. Nghênh Hạ càng nghĩ càng hận, động tác càng nhanh đi ra phòng, đem một đống lớn kim ngân tài bảo trên bàn nhét vào trong bao nhưng nhiều qua nhét không được.
Ghê tởm!
Nàng trợn mắt nhìn bên ngoài, lại nhìn máy thời gian, nàng đóng kỹ cửa, nhét hành lý dưới đáy bàn, sau đó phải đi ra ngoài mua cái rương siêu cấp
lớn.
Nàng vui vẻ cầm hầu bao, nhìn lại y phục trên người mình,
quyết định trước khi rời đi phải mặc y phục đẹp nhất. Vì vậy nàng gọi
một nha đầu giúp nàng ăn mặc.
Không bao lâu, một giai nhân xinh đẹp như hoa mỉm cười ra cửa dạo phố.
Nghênh Hạ thật thích đường phố cổ đại, tràn đầy phong vị, bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vang dội, tất cả mọi người bày bán này nó, có cảm
giác giống như đi dạo chợ đêm.
Nhớ tới em gái thích nhất là đi dạo chợ đêm, nếu có thể mang nó tới, nó nhất định sẽ mua hết.
Cảm xúc nhớ nhà lại bóp chặt tim nàng, nhất là khi nàng bị thương tổn, mất đi hạnh phúc, càng thêm khó chịu.
Chị hai và em gái thích ngọc.
Vì vậy nàng bước vào một tiệm ngọc rất lớn, ánh mắt chọn lựa, không lâu
sau, nàng đi ra, trên mặt mang theo một nụ cười thống khoái.
Nàng mua lại cả tiệm ngọc, coi như là người nam nhân kia cho nàng một chút bồi thường nho nhỏ đi!
Đi tiếp, ngang qua tiệm vàng xinh đẹp, nàng suy nghĩ một chút, rồi đi vào, dĩ nhiên, không bao lâu, nàng cũng cười mị mị ra ngoài.
Mẹ thích vàng.
Cuối cùng, nàng vào một gian cổ họa nổi tiếng, chọn lựa mấy bức, tuy lúc này chưa có danh tiếng nhưng ở thế giới tương lai cũng ngàn vàng khó mua,
nếu mang về, so với vàng còn đáng tiền hơn.
Được rồi, nên làm chuyện chính.
Nàng đi tới một gian bán đồ gỗ, chọn một cái rương lớn nhất, bảo người đưa đến phủ Vương gia, tính tiền người nam nhân kia.