Sau khi giải quyết xong chuyện ở Vân Thiên Phường Đỗ Thanh Triệt liền lên xe ngựa trở về phủ, trong lòng đang suy nghĩ làm sao để giải thích với Đỗ lão gia về tình hình Vân Thiên Phường gần đây. Nếu nói thật rằng Vân Thiên Phường dạo gần đây làm ăn khó khăn, không sinh lời thì hỏi Vân lão gia làm sao có thể yên tâm giao gia nghiệp lại cho hắn quản lí? Còn nếu nói dối, giấy vốn không gói được lửa, một ngày đó Đỗ lão gia cũng sẽ biết được sự thật, đến lúc đó Đỗ lão gia không chỉ thất vọng về hắn mà sản nghiệp cũng không muốn giao lại cho hắn tiếp quản. Mặc dù hắn là cháu trai duy nhất của Đỗ lão gia nhưng Đỗ lão gia không phải người có tư tưởng cỏ hủ, rằng chỉ có nam tử mới có thê tiếp quản gia nghiệp, trong mắt Đỗ lão gia địa vị của hắn và Đỗ Ngọc Trân đều như nhau, sở dĩ Đỗ lão gia lựa chọn hắn thay vì Đỗ Ngọc Trân là do hắn là đích trưởng tử của Đỗ gia, hơn nữa Đỗ Ngọc Trân đối với sản nghiệp của gia tộc không mấy hứng thú, cho nên Đỗ Thanh Triệt mới có thể yên tâm gánh vác gia nghiệp lên người.
“Thiếu gia, về đến phủ rồi.”
Xe ngựa dừng lại, Đỗ Thanh Triệt vén rèm đi xuống, ánh mắt vô tình nhìn đến một chiếc xe ngựa khác cũng đậu trước cửa phủ thì đôi mắt hơi nheo lại, chiếc xe ngựa được làm từ gỗ lim thượng hạng, toàn thân bao phủ một màu nâu tuyệt đẹp lán bóng, đảo mắt khắp kinh thành người có thể dùng xe ngựa quý giá như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trên thùng xe có khắc một kí hiệu, chỉ cần người có kiến thức, vừa nhìn liền biết chủ nhân của chiếc xe ngựa này là ai.
Đỗ Thanh Triệt nhíu mày, đáy lòng ẩn ẩn có suy đoán, chính là không có nói ra, sắc mặt bình tĩnh bước vào trong, trên đường đi, nha hoàn bà tử nhìn thấy hắn đều cúi đầu cung kính gọi một tiếng “Đại thiếu gia”, Đỗ Thanh Triệt đối với việc này sớm đã thành thói quen nên chẳng lên tiếng đáp lại, mà trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh.
“Đỗ gia gia, người xem tranh này có chỗ nào đặc biệt không?” Giọng nói nữ tử thanh như suối, dịu dàng mềm mại, nghe vào tai liền cảm thấy vui vẻ trong lòng.
“Tranh này nét vẽ không quá cứng rắn, cũng rất nhẹ nhàng thanh thoát, tông màu phù hợp ý cảnh, đặc biệt là hai câu thơ ở trên đó, vô cùng, vô cùng hoàn hảo!” Giọng nói già nua tấm tấc, vừa hâm mộ lại có chút tiếc hận, hâm mộ là bản thân cũng có ngày có thể nhìn thấy một bức tranh tốt như vậy, tiếc hận là vì bản thân không có cơ hội nhận thức với người vẽ ra nó, bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với một nhân tài.
“Đỗ gia gia người thật tinh mắt! Tranh này Nhược Nhi ở Hội Họa Viên đấu giá được, là do đích thân Cung Thế tử vẽ tặng mẫu thân của mình.” Bạch Phi Nhược tựa hồ cũng nhận thấy Đỗ lão gia đối với bức tranh yêu thích không muốn buông tay, không khỏi dịu dàng mỉm cười: “Nếu Đỗ gia gia thích thì không bằng để Nhược Nhi dùng nó hiếu kính người.”
“Tranh của Cung Thế tử thì xét ở phương diện nào cũng không thể bắt bẻ được.” Nghe nói đến đây là tranh của Cung Lãnh Vân, hai mắt Đỗ lão gia không khỏi tỏa sáng, ai nấy đều biết tài nghệ của Cung vương Thế tử dù có đảo mắt khắp Yến Kinh cũng không tìm được người nào qua mặt được hắn, đặc biệt là họa kỹ của hắn, lúc thì cứng rắn mạnh mẽ, lúc thì nhẹ nhàng thanh thoát, xuất thần nhập hóa khiến người khác khó mà nắm bắt, thân là Đệ nhất tài tử của Yến Kinh, không phải chỉ là hư danh.
“Nha đầu con đến thăm lão già này cũng khiến ta vui vẻ rồi, tranh này giá quý, ta không thể nhận.” Hội Họa Viên là nơi nào, không phải là một tiểu viện bình thường, chỉ cần là người có kiến thức đều biết đến sự tồn tại của Hội Họa Viên, nơi đó không phải loại người tùy tiện nào cũng có thể vào được, người có thể vào được nơi đó đều là người có tài hoa danh xứng với thực, Bạch Phi Nhược sở dĩ có thiệp mời của Hội Họa Viên cũng là do nàng là Đệ nhất tài nữ của Thành Thiên, thực lực của nàng bốn năm trước đã phơi này trong Tứ Quốc Đại Tái, mọi người đều được chứng kiến điều này cho nên không có người nào nghi ngờ cầm kỹ của nàng. Mỗi tháng Hội Họa Viên đều tổ chức thi đấu một lần, chỉ cần là người có tài hoa thì chủ nhân nơi đó đều hoan nghênh đến để thử xem năng lực của bản thân đến đâu, sau mỗi lần thi đấu sẽ lấy ra ba bức tranh đứng đầu để bán đấu giá, Bạch Phi Nhược đến Hội Họa Viên để đấu giá bước tranh này, hơn nữa đó lại còn là tác phẩm của Cung Lãnh Vân, giá trị tự nhiên sẽ không thấp.
“Tranh quý mới có thể xứng với thân phận của Đỗ gia gia, Nhược Nhi chỉ là mượn hoa kính phật mà thôi!”
“Nha đầu con đúng là nhanh mồm nhanh miệng, chọc cho lão già ta cười không khép miệng đây này.”
“Nói như vậy, Đỗ gia gia đồng ý nhận tâm ý của Nhược Nhi rồi.” Bạch Phi Nhược tinh nghịch cười, so với dáng vẻ nhu nhược dịu dàng ngày thường càng mang theo một chút linh động.
Đỗ lão gia chỉ cười không nói, tâm trạng vô cùng vui vẻ, không chỉ là vì nhận được tranh quý của Cung Lãnh Vân mà còn là vì có một cháu dâu tương lai thấu hiểu lòng người như Bạch Phi Nhược, mặc dù ngoài miệng hắn nói không nhận nhưng đáy lòng thì cực kỳ muốn có được bức tranh này, không chỉ vì nét vẽ của nó mà còn là vì giá trị của nó, quan trọng hơn là tấm lòng của nàng, Bạch Phi Nhược lại có thể vì hắn mà mua bức tranh này, sợ là tốn không ít bạc.
Hai người cười cười nói nói, tiếng cười lan khắp đại sảnh, căn phòng bao phủ một không khí vui vẻ khiến người bên cạnh nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái, còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười nói của hai người, đáy lòng Đỗ Thanh Triệt liền đoán được người đến là ai.
“Gia gia.” Đỗ Thanh Triệt bước vào, đập vào mắt là khung cảnh vô cùng ấm áp, lão nhân gia một thân sẫm y ngồi ở ghế chủ vị, trên mặt tràn ngập ý cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không thể che đi sự vui vẻ từ tận đáy lòng hắn, bên cạnh hắn là một hồng y nữ tử, váy dài đến đất, trên váy thêu những đóa mẫu đơn cực kỳ xinh đẹp, để lộ đôi giày thêu hoa cùng màu, làm nổi bật lên làn da trắng noãn mịn màng.
Nữ tử nghe thấy tiếng động thì không khỏi quay đầu, dung nhan xinh đẹp được hé lộ, ngũ quan thanh lệ, đôi mắt trong trẻo, môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, trên tay nàng lúc này đang cầm một bức họa, vẽ gì thì Đỗ Thanh Triệt không biết, dù sao lúc này ánh mắt hắn chỉ tập trung vào người nữ tử trước mặt.
Nàng yên tĩnh đứng đó, giống như một bức tranh thủy mặc, yên tĩnh dịu dành khiến người khác không thể nổi lên dục vọng chiếm hữu nó làm của riêng.
“A Triệt, về rồi à.” Đỗ lão gia nhìn thấy cháu trai trở về, gương mặt già nua càng thêm hớn hở, người già nào cũng có một hi vọng là muốn con cháu trong nhà vây quần bên nhau, hắn chỉ có một đứa cháu trai duy nhất là Đỗ Thanh Triệt, tâm nguyện lớn nhất hiển nhiên là muốn hắn thành gia lập thất, trước khi Bạch Phi Nhược xuất hiện Đỗ lão gia không ngừng tìm người mai mối cho Đỗ Thanh Triệt, chỉ muốn hắn sớm thành thân, đáng tiếc tâm của cháu trai này của ông sâu như biển, khó mà nắm bắt được. Bạch Phi Nhược tuy không phải người phù hợp nhất nhưng lại là người khiến Đỗ lão gia cảm thấy vừa lòng nhất, mặc dù thân phận của hai nhà không thích hợp kết làm thông gia nhưng Đỗ lão gia là người lí trí, nếu để hắn lựa chọn giữa Đỗ gia và nữ nhi ở trong cung, hắn tất nhiên sẽ không chút do dự lựa chọn Đỗ gia.
“Nhược Nhi nha đầu này vừa đến, còn đem tặng lão già ta một bức tranh, con cũng xem đi...” Dứt lời Đỗ lão gia liền ra hiệu cho Bạch Phi Nhược đưa tranh cho Đỗ Thanh Triệt xem, Bạch Phi Nhược nhận được mệnh lệnh nào dám cãi lời, vì vậy ngoan ngoãn cầm lấy bức tranh đi đến bên người Đỗ Thanh Triệt, cũng không rõ là vì muốn để hắn nhìn kĩ nên mới đứng sát bên cạnh hắn hay là vì nguyên nhân nào khác, khoảng cách của hai người chỉ cách nhau một ống tay áo, nhìn qua vô cùng thân mật.
“Triệt, chàng xem, tranh này là do...” Nhìn thấy Đỗ Thanh Triệt, Bạch Phi Nhược vô cùng kích động, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, Bạch Phi Nhược mặc dù yêu Đỗ Thanh Triệt nhưng nàng cũng không muốn vì hắn mà vứt đi tự tôn của bản thân, nàng không ngu ngốc giống Bạch Tử Linh, làm như vậy chỉ khiến cho nam nhân càng thêm không trân trọng.
“Ân, rất đẹp.” Không đợi Bạch Phi Nhược nói hết câu Đỗ Thanh Triệt đã lên tiếng cắt lời, hắn tránh khỏi bàn tay Bạch Phi Nhược đang vươn ra mà đi đến bên ghế ngồi xuống.
Không khí cứng lại, bàn tay đang vươn ra của Bạch Phi Nhược có chút xấu hổ, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cắn môi, lộ vẻ ủy khuất nhìn Đỗ Thanh Triệt.
Thấy hành động này của Đỗ Thanh Triệt, Đỗ lão gia không khỏi nhíu mày: “A Triệt, con như vậy là có ý gì?”
“Gia gia, con không có ý gì cả.”
“Con không có ý gì mà lại đối xử với Nhược Nhi nha đầu như vậy sao?”
Đỗ Thanh Triệt nhíu mày, vốn muốn giải thích nhưng sợ nói ra chỉ khiến Đỗ lão gia thêm phiền lòng nên hắn quyết định trầm mặc.
“Gia gia, người đừng trách Triệt, là do con...” Thấy Đỗ lão gia thay nàng ra mặt, Bạch Phi Nhược hiển nhiên là vui vẻ, không uổng công nàng đi lấy lòng Đỗ lão gia, bất quá đầu óc nàng nhanh nhẹn báo cho nàng biết là không nên để Đỗ lão gia tiếp tục ra mặt thay nàng. Hiện tại Đỗ Thanh Triệt đối với nàng ôm nghi ngờ, nếu để Đỗ lão gia ra mặt thay nàng tránh không khỏi việc suy nghĩ nhiều, đến lúc đó đừng nói là làm hòa cùng nàng, chỉ sợ Đỗ Thanh Triệt đối với nàng sẽ càng thêm xa cách.
“Được rồi, được rồi, lão già này không có trách A Triệt.” Đỗ lão gia khoác tay, tỏ vẻ buồn bực, Bạch Phi Nhược thấy vậy vội chạy lại an ủi: “Đỗ gia gia, người đừng tức giận, Nhược Nhi chỉ là...”
“Không cần phải nói nữa, lão già này tự hiểu rõ.” Đỗ lão gia khoác tay, hắn là người từng trải, có một số chuyện không cần phải nói rõ ràng mà chỉ cần hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
“Đỗ gia gia...” Bạch Phi Nhược muốn nói thôi.
“A Triệt, con nhìn thấy chưa? Ta chỉ mới trách con một chút thì Nhược Nhi đã bênh vực con rồi, con nói xem con đối xử với nha đầu này thế nào?”
“Gia gia, con...”
“Đủ rồi, đừng giải thích. Ta chỉ muốn hỏi một chuyện, hai đứa cãi nhau sao?” Mấy ngày nay Bạch Phi Nhược thường xuyên đến Đỗ gia, thế nhưng Đỗ Thanh Triệt đều tránh mặt không gặp, trong phủ mọi người đều biết hai người bọn họ bất hòa, Đỗ lão gia thân là gia chủ của Đỗ gia, chuyện nhỏ nhặt như vậy vốn không có truyền đến tai hắn nhưng hắn là người từng trải, trước khi một tháng Bạch Phi Nhược mới đến thăm hắn một hai lần, hiện tại ngày nào cũng chạy đến đây, không cần nghĩ cũng biết là có chuyện. Hắn cũng không muốn xen vào chuyện của tụi nhỏ, dù sao con cháu cũng tự có phúc của con cháu, chính là liên quan đến chung thân đại sự của cháu trai, Đỗ lão gia tự nhiên là không muốn bỏ qua.
Đứa cháu này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có một thứ không tốt chính là đặc biệt cố chấp, một khi đã nhận định chuyện gì thì người bên ngoài có nói thế nào hắn cũng không nghe lọt tai, trước kia hắn cùng Bạch Phi Nhược thân thiết như vậy, hiện tại lại trốn tránh nàng, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân, chỉ sợ Bạch Phi Nhược đã làm gì sau lưng hắn bị hắn biết được, hai người không cùng tiếng nói mới dẫn đến tranh cãi, mà Đỗ Thanh Triệt người này cũng không phải loại người dễ nói chuyện, nếu không hắn cũng không đối xử với những người tâm duyệt hắn tàn nhẫn như vậy.
“Người trẻ tuổi có gì từ từ nói, không nên tranh cãi làm gì.”
“Gia gia...”
“Được rồi, ta biết con có khó xử của riêng mình nhưng ta muốn nói cho con biết. Nhược Nhi nha đầu là nữ nhân tốt, nếu ngay từ đầu con đã lựa chọn nàng thì nên biết rằng tương lai của hai đứa có thể sẽ gặp nhiều sóng gió, nếu những chuyện nhỏ nhặt mà không thể bỏ qua thì sau này gặp chuyện lớn hơn phải làm sao?”
~~~
“Tiểu thư!” Thanh Nhi vừa vào cửa liền lập tức dáo dác nhìn xung quanh, khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi bên cửa sổ thì không chút do dự chạy đến.
“Tiểu thư, người đã đi đâu?” Thanh Nhi nóng nảy: “Lạc Dư nói người đợi ở hẻm nhỏ nhưng khi quay lại thì không thấy người đâu!”
“Ân, bởi vì đợi lâu quá không thấy muội đến nên ta rời đi trước.” Trước đó để Thanh Nhi rời đi là để nàng có thể dễ dàng giải quyết kẻ đi theo dõi phía sau, bởi vì dựa vào thân thủ đó của Thanh Nhi, giữ lại chỉ thêm gánh nặng, không ngờ sau đó nàng lại có ý giữ Tử Thất lại, không những muốn giúp hắn giải độc, còn phải giúp hắn sắp xếp chỗ ăn ở, rồi còn phiền phức mà hắn đã gây ra nữa.
“Tiểu thư, sau này người đi đâu hãy nói trước với Thanh Nhi một tiếng được không?” Có lẽ Thanh Nhi vẫn còn chưa thoát khỏi bóng ma trong chuyện lần trước, khi nguyên chủ đến Đỗ phủ, lúc đi vẫn còn tươi cười rạng rỡ nhưng khi trở về thì lại là thi thể nằm yên bất động, chuyện này đã ảnh hưởng không nhỏ đến Thanh Nhi, mỗi lần hai người tách ra đáy lòng Thanh Nhi đều cảm thấy lo lắng, Bạch Tử Linh vì muốn Thanh Nhi yên tâm nên đã phơi bày thực lực của mình, chính là mỗi lần nghe thấy Bạch Tử Linh mất tích hay không tìm thấy bóng dáng của Bạch Tử Linh, Thanh Nhi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không cách nào bình tĩnh được.
“Tiểu thư lúc nào cũng hành động một mình khiến Thanh Nhi rất lo lắng.”
“Đừng lo lắng, chẳng phải muội vẫn có cách tìm được ta sao?” Bạch Tử Linh xoa đầu Thanh Nhi, mềm giọng an ủi: “Cho dù không có ta vẫn có thể tìm được muội, yên tâm đi.”
“Ân...” Nghe vậy, tâm tình Thanh Nhi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì nàng biết tiểu thư nói được làm được, trước kia có thể sẽ không nhưng hiện tại nhất định là có thể.
Chủ tử hai người nhìn nhau mỉm cười, không khí xung quanh hai người bao trùm một màu hồng phấn, lam y nữ tử đưa tay đặt lên tóc thanh y nữ tử, bởi vì có khăn che mặt nên không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ là đôi mắt nàng lộ vẻ sủng nịnh, mà thanh y nữ tử lại lộ vẻ ngượng ngùng ngoan ngoãn, khung cảnh này khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy giống như là...
Chủ nhân và tiểu chó săn.
Đặc biệt là dáng vẻ đó của Thanh Nhi, vừa ngượng ngùng vừa hưởng thụ, quả thật khiến người xem không còn lời nào để nói.
“Tiểu thư...” Lạc Dư nhìn cảnh tượng này, đáy lòng có chút phức tạp, nàng không giống Thanh Nhi, có thể xem như không có chuyện gì mà tiến lên phía trước nói chuyện một cách bình thường với Bạch Tử Linh được, huống hồ quan hệ giữa nàng và Bạch Tử Linh cũng chưa thân thiết đến mức như vậy, chính là không hiểu sao nàng lại có chút hâm mộ Thanh Nhi.
Thanh Nhi là người lớn lên trong hoàn cảnh khác hoàn toàn với ba người còn lại, từ nhỏ nàng đã đi theo Lạc Mai đến hầu hạ Lạc Tuyết cùng Bạch Tử Linh, mặc dù sống dưới thân phận nha hoàn, trước khi Lạc Tuyết qua đời còn tốt, ít ra thì Lạc Tuyết đối đãi với người của mình rất tốt, đặc biệt là nữ hài tử như Thanh Nhi, Lạc Tuyết đối đãi chẳng khác nào nữ nhi thân sinh nhưng sau khi Lạc Tuyết qua đời thì ngày ba bữa không đủ, y phục lại chẳng thể giữ ấm, lại còn phải làm việc vất vả, đôi lúc còn bị nha hoàn khác bắt nạt, cuộc sống của nàng tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn được nữa, chính là cuộc sống tầm thường như vậy lại khiến cho Lạc Dư cảm thấy hâm mộ.
Lạc Dư không giống với ba người còn lại, bởi vì nàng từ nhỏ đã được Lạc Y Cung bồi dưỡng thành người thừa kế sau Lạc Tuyết, đãi ngộ tự nhiên là không giống với những người khác, mặc dù sống dưới thân phận Thiếu Cung chủ của Lạc Y Cung, Lạc Dư có được tất cả những thứ nàng muốn nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với chuỗi ngày huấn luyện vất vả. Trên đời này không phải thiên tài nào không luyện tập mà có thể trở nên tài giỏi cả, bất kì người nào muốn có được thành công thì đều phải trải qua khó khăn vất vả, đặc biệt là khoảng thời gian đi theo Y Tiên bái sư học nghệ, chưa từng có thời gian để nghỉ ngơi, đôi lúc Lạc Dư cũng muốn có được một cuộc sống bình thường nhưng không phải tất cả mọi thứ đều được như ý của nàng.
Lạc Dư ở Lạc Y Cung có tỷ muội Lạc Tịch, Lạc Hàm hai người bên cạnh, tình cảm giữa ba người bọn họ rất thân thiết, chính là trong lòng Lạc Dư Thanh Nhi có một vị trí vô cùng quan trọng, bởi vì người đầu tiên khi nàng mở mắt ra sau khi được Lạc Tuyết đưa về Lạc Y Cung, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Thanh Nhi, mặc dù khi đó nàng vẫn còn rất nhỏ nhưng Lạc Dư lại nhớ rất rõ, không phải vì nàng có trí nhớ tốt mà là do Thanh Nhi để lại ấn tượng vô cùng lớn đối với nàng. Hai người bọn họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau học tập, cùng nhau vui đùa, cho đến một ngày Thanh Nhi đột nhiên biến mất, không còn xuất hiện ở trước mặt nàng nữa, đối với một người bằng hữu, một người nàng xem như tỷ tỷ thì là chuyện này đối với nàng mà nói là một sự đả kích không hề nhẹ.
Bạch Tử Linh lúc này mới liếc mắt nhìn Lạc Dư, còn chưa đợi nàng nói gì Thanh Nhi đã kéo tay nàng, vội thanh minh cho Lạc Dư.
“Tiểu thư, Lạc Dư là bởi vì muốn giúp Thanh Nhi nên mới đến muộn, người đừng tức giận.” Lạc Dư vừa mới đến, vẫn chưa hiểu được tính tình của Bạch Tử Linh, trong lúc vô tình có lẽ sẽ chọc giận Bạch Tử Linh, cho nên Thanh Nhi muốn tìm một cơ hội để nói rõ mọi chuyện với Lạc Dư, chính là nàng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra sớm như vậy, hoàn toàn không cho nàng cơ hội nói rõ ràng với Lạc Dư, chỉ mong Bạch Tử Linh không tức giận, mà Lạc Dư cũng không nổi giận lôi đình như lúc nãy, không những độc miệng mà còn ra tay hạ độc dược với kẻ địch của mình.
“Ta có nói là sẽ tức giận sao? Muội nóng lòng giải thích làm gì?” Bạch Tử Linh không rõ ý vị nhìn Thanh Nhi, nàng cảm thấy mỗi lần nàng muốn nói gì đó với đám người Lạc Hàm, Thanh Nhi đều lên tiếng nói giúp đối phương, Lạc Hàm như vậy, Lạc Dư cũng như vậy. Chẳng lẽ đây chính là sự ảnh hưởng của trận pháp mà Lạc Hàm đã nói? Lạc Y Cung cũng giống như gia đình của Thanh Nhi, mặc dù Thanh Nhi không có lớn lên ở nơi đó nhưng trong tiềm thức của Thanh Nhi thì những người ở nơi đó đối với Thanh Nhi đều vô cùng quan trọng, dù trong trường hợp nào Thanh Nhi đều sẽ bênh vực bọn họ?
Nghĩ đến đây tâm tình của Bạch Tử Linh có chút không vui, chính là không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì nàng biết, nếu nàng tỏ thái độ không hài lòng với Lạc Dư thì chỉ càng Thanh Nhi thêm khó xử. Bản thân nàng không muốn cùng Thanh Nhi cãi nhau, đặc biệt là vì một người chỉ vừa mới xuất hiện trong cuộc sống của hai người họ, không đáng.
“Tiểu thư...” Thanh Nhi nhạy cảm phát hiện tâm tình của Bạch Tử Linh không tốt, lời đến miệng không nói nên lời.
“Được rồi, có chuyện gì thì để sau hãy nói, trước tiên phải giải quyết hắn trước đã.”
Lúc này Thanh Nhi mới chú ý đến trong đại sảnh còn có một người khác, hơn nữa còn là nam tử, mặc dù trước đó đã nghe Lạc Dư nói qua thân phận của Tử Thất nhưng nàng vẫn nhịn không được mà đánh giá Tử Thất từ trên xuống dưới một lượt.
Thanh Nhi nghi hoặc: “Tiểu thư, hắn là...”
“Ta cảm thấy Lạc Dư đã nói rõ ràng với muội rồi.” Bạch Tử Linh liếc mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thanh Nhi khiến Thanh Nhi có chút xấu hổ, cảm giác như suy nghĩ trong lòng đều bị Bạch Tử Linh nhìn thấu.
“Ân, Lạc Dư nói với Thanh Nhi là... người... người coi trọng hắn, cho nên tiểu thư người thật sự coi trọng hắn sao?” Theo cảm nhận của Thanh Nhi, Tử Thất không phải là mẫu người của Bạch Tử Linh, hắn lớn lên trắng trẻo, tuổi tác không lớn, nhìn có vẻ non nớt, bộ dạng chẳng khác nào là tiểu bạch kiểm, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ thư sinh của Đỗ Thanh Triệt.
Nàng cảm thấy Bạch Tử Linh không có khả năng coi trọng Tử Thất!
Coi... coi trọng?
Sắc mặt ba người trong cuộc đột nhiên biến đổi không ngừng.
Bạch Tử Linh: “...” Là coi trọng như nàng nghĩ đến sao?
Tử Thất: “...” Hắn bị coi trọng?
Lạc Dư: “...” Phản đồ!
“Ta coi trọng hắn?” Bạch Tử Linh trừng mắt.
Lạc Dư tức đến mức nghiến răng nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Là coi trọng tài năng của hắn, đó chẳng phải cũng là coi trọng sao?” Nha đầu Thanh Nhi ngốc nhếch này, thật sự nghĩ rằng coi trọng mà nàng nói là coi trọng... đó sao?!