Bạch Tử Linh nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Dư, mặc dù không biết Lạc Dư đã nói gì với Thanh Nhi mà Thanh Nhi lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy về nàng nhưng nàng cũng không có làm lớn chuyện này. Bạch Tử Linh không phải loại người thích cười trên nỗi đau của người khác, càng đừng nói đối phương hiện tại còn là đồng minh của nàng.
Thanh Nhi lúc này cũng nhận ra lời vừa nói ra có chút không đúng, chính là không đúng chỗ nào nàng thật sự không nghĩ ra, sau khi nghe Lạc Dư giải thích, nàng cẩn thận nghĩ lại mới thấy hình như “coi trọng” mà Lạc Dư nói cùng “coi trọng” trong suy nghĩ của nàng không giống nhau.
“Ngươi... ngươi thật sự là Bạch Tử Linh?” Tử Thất lúc này rốt cuộc cũng đã lấy lại giọng nói của mình, lúc nãy Bạch Tử Linh tự nhận là “phế vật” trong lời đồn Tử Thất còn nghĩ rằng nàng đang đùa hắn. Mặc dù kinh thành có ít người họ Bạch nhưng cũng Bạch Tử Linh không nhất định phải là người của Hữu Thừa tướng phủ Bạch gia, sở dĩ Bạch Tử Linh thừa nhận là do lúc đầu hắn là người đã hỏi nàng có quan hệ gì với Bạch Vân Hoài, có lẽ nàng cảm thấy hắn dễ nói chuyện nên mới đem chuyện này trêu chọc hắn, chứ không hề có chuyện người có thể phát hiện ra hắn theo dõi, thậm chí còn có thể đánh bại hắn lại là phế vật Bạch Tử Linh được?!
“Ta không có lừa ngươi, ta thật sự là Bạch Tử Linh.” Thấy vẻ mặt khó tin của Tử Thất, Bạch Tử Linh ngược lại tỏ vẻ thấu hiểu, dù sao bất kì người nào sau khi biết thân phận của nàng đều sẽ có vẻ mặt như vậy, Lãnh Vô Quân là như vậy, Tử Thất cũng là như vậy, chỉ có Thương Hàn Phong, khi nghe đến tên nàng cũng chỉ nhíu mày, thật sự là không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, biết nàng là phế vật mà còn lựa chọn cùng nàng hợp tác.
“Ngươi... ngươi cùng lời đồn không giống nhau...” Người bên ngoài đều đồn phế vật Tam tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ xấu xí ra sao, nhu nhược thế nào, lại còn không có liêm sỉ theo đuổi ý trung nhân của muội muội... tóm lại lời khó nghe nào cũng có thể nói ra được. Tử Thất đối với lời đồn thổi bên ngoài vào tai này ra tai kia, cho nên cũng không có bận tâm quá nhiều về Bạch Tử Linh, chỉ là lời đồn đã khiến hắn có ấn tượng xấu với Bạch Tử Linh, hiện tại chính thức gặp mặt mới phát hiện đối phương cùng lời đồn đãi không hề giống nhau, thậm chí còn là khác nhau một trời một vực!
“Lời đồn thực hư ra sao tin chắc ngươi có thể dựa vào đầu óc mà phán đoán, không cần mang ta cùng lời đồn gộp chung một chỗ.”
Tử Thất có chút xấu hổ, cứ có cảm giác Bạch Tử Linh đang mắng chính mình không có đầu óc nên mới đi tin vào những tin đồn thất thiệt bên ngoài.
“Ngươi đã biết ta là phế vật Bạch Tử Linh, vậy ngươi sẽ làm thế nào?” Nếu Tử Thất không muốn làm thuộc hạ của nàng thì nàng cũng sẽ không ép buộc hắn, điều kiện cần để trở thành một thuộc hạ chính là sự trung thành, nếu ngay cả điều cơ bản này hắn cũng không làm được thì nàng làm sao tin tưởng giao việc cho hắn? Nàng không bận tâm trước kia hắn là thuộc hạ của ai, lòng trung thành với chủ tử cũ thế nào, chỉ biết nếu hắn đã là người của nàng thì mọi chuyện đều phải nghe theo nàng.
Nói thật, đối với điều này Tử Thất thật sự có phần đắn đo, đừng nói là Tử Thất, đám người Lạc Dư khi biết được Cung chủ tương lai của Lạc Y Cung có thể là phế vật Bạch Tử Linh của Thành Thiên quốc không đơn giản chỉ là đắn đo mà còn rối rắm không biết phải làm, dù sao bọn họ cũng có năng lực hơn người, làm sao có thể chấp nhận một kẻ ngu ngốc vô năng làm chủ tử được? Suy nghĩ của Tử Thất hiện tại giống hệt với đám người Lạc Dư, chính là so với đám người Lạc Dư hắn lại suy nghĩ thông suốt hơn nhiều, bởi vì hắn đã chứng kiến qua thân thủ của Bạch Tử Linh, không chỉ chứng kiến mà bản thân cũng đã được lĩnh ngộ, cho nên việc tiếp nhận Bạch Tử Linh cũng không cần quá nhiều thời gian.
“Cứ như thỏa thuận ban đầu là được.”
Bạch Tử Linh sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì Thanh Nhi đã lên tiếng: “Có ý gì?” Thỏa thuận ban đầu? Tiểu thư đã hứa hẹn gì với hắn?
“Ngươi giúp ta giải độc, ta sẽ trung thành với ngươi.” Năng lực tiếp thu của Tử Thất rất mạnh, mặc dù một giây trước hắn vẫn còn đang sủng sốt trước thân phận của nàng nhưng một giây sau hắn lại quyết định chấp nhận sự thật khó tin này. Hiện tại bản thân đã không còn đường lui, Bạch Tử Linh lại có thể thu lưu hắn, thậm chí còn hứa hẹn sẽ giải dược cho hắn, Tử Thật tự nhiên muốn đánh cược một phen.
Lạc Dư bên cạnh nheo mắt, đáy mắt lập lòe những tia sáng không rõ, đáy lòng nàng thật sự không mấy hoan nghênh Tử Thất gia nhập cùng bọn họ. Không nói đến việc hắn là kẻ phản bội, chỉ nói hắn là tử sĩ của Tử gia cũng đủ khiến Lạc Dư bày xích hắn, đơn giản là bởi vì hắn cùng bọn họ không giống nhau, hắn là người của triều đình, mà thế lực của bọn họ lại thuộc giang hồ, ngay từ đầu đã không cùng chí hướng thì hà tắc gì phải đi chung đường? Chính là nhìn bộ dạng đó của Bạch Tử Linh, có vẻ như đã có quyết định của riêng mình, Lạc Dư không khỏi nhớ đến lời nói của Lạc Hàm, Bạch Tử Linh một khi đã có quyết định thì cho dù người khác nói gì nàng ta cũng sẽ không nghe, tính tình cố chấp này ngược lại rất giống nàng nên Lạc Dư không tiện nói thêm điều gì.
“Giải độc?” Thanh Nhi nghi hoặc nhìn Tử Thất, hiển nhiên đối với chuyện Tử Thất bị độc khống chế nàng hoàn toàn không biết gì cả. Nàng không giống đám người Lạc Dư, có thể hiểu rõ khái niệm của tử sĩ, bởi vì lớn lên trong hoàn cảnh bình thườn nên Thanh Nhi cũng chỉ là một tì nữ bình thường trong Bạch phủ, nàng không được dạy dỗ nhiều kiến thức như đám người Lạc Dư, không biết những chuyện này cũng là bình thường.
“Tiểu thư, hắn đang nói gì vậy?” Thanh Nhi nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
“Hắn bị độc khống chế, sống không được bao lâu.” Bạch Tử Linh lời ít ý nhiều, đồng thời cũng vạch trần nguyên nhân vì sao Tử Thất lại đồng ý làm thuộc hạ của nàng.
Thanh Nhi nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ nhìn Tử Thất, Tử Thất rõ ràng biết Bạch Tử Linh là phế vật trong lời đồn mà vẫn muốn làm thuộc hạ của nàng, còn không phải là vì hắn là người mang độc trong người, sống không được bao lâu, mà ban đầu Bạch Tử Linh lại hứa hẹn sẽ giải độc cho hắn, vì vậy mặc kệ thân phận của nàng thế nào hắn cũng đều sẽ chấp nhận làm thuộc hạ của nàng, bởi vì hắn không còn lựa chọn nào khác.
Chấp nhận một người là phế vật trong lời đồn làm chủ tử, bất kì ai cũng sẽ cảm thấy sỉ nhục, đồng thời lòng tự tôn cũng bị đả kích nặng. Nhưng nếu lựa chọn giữa tính mạng và tự tôn hiển nhiên là tính mạng quan trọng hơn, có tính mạng mới có tự tôn, bằng không cái gì cũng không có.
Tử Thất bị Thanh Nhi đến có chút khó chịu, trước kia cùng Tử Chấn Khiên ra ngoài hắn cũng bị không ít người nhìn vào chỉ trỏ, hầu hết tất cả mọi người đều chỉ trích hắn giúp Tử Chấn Khiên làm điều ác. Tử Thất nhỏ tuổi nhất trong đám, tính tình cũng nóng nảy hơn những người khác, cho nên đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người hắn đều trừng lại, hoàn toàn không biết che giấu cảm xúc trên gương mặt, sau đó có Tử Nhất dạy dỗ Tử Thất mới trưởng thành hơn không ít, chính là đối mặt với ánh mặt lộ vẻ “hiểu rõ” kia của Thanh Nhi, hắn vẫn nhịn không được mà cảm thấy tức giận.
Lời của Bạch Tử Linh nói không sai, hắn sở dĩ có thể thoải mái chấp nhận thân phận thật sự của nàng phần lớn là bởi vì bên cạnh nàng có người có thể giúp hắn giải được độc dược mà Tử gia khống chế hắn. Mặc dù không biết lời nàng nói là thật hay giả nhưng dựa vào thái độ tự tin đó, Tử Thất vẫn muốn đánh cược một lần, nếu thắng hắn có thể tiếp tục sống tiếp mà không cần phụ thuộc vào Tử gia hay Thương Tiêu Minh, còn nếu thua hắn vẫn còn thời gian một tháng để tìm cách giải độc, đối với Tử Thất mà nói giao dịch này cũng không phải không có lời. Cứ cho là việc hắn chấp nhận làm thuộc hạ của nàng là vì giải dược đi chăng nữa thì thái độ tùy ý đó của nàng khi nói về sự trung thành của hắn khiến hắn có chút không vui vẻ, giống như giữa bọn họ ngoại trừ quan hệ giao dịch ra thì không còn gì nữa vậy.
Nếu Bạch Tử Linh biết suy nghĩ của Tử Thất nhất định sẽ vỗ tay khen hay, bởi vì điều mà hắn đang nghĩ chính là ý niệm trong lòng nàng. Lúc đầu nhìn trúng Tử Thất cũng bởi vì “bàn tay vàng” chỉ cần liếc nhìn liền có thể ghi nhớ của hắn, nàng biết hắn đã từng phản bội qua hai người nên cũng chẳng ôm hi vọng gì vào việc hắn sẽ trung thành với nàng, chỉ cần hắn nghe và làm theo lời nàng nói là được, còn những chuyện khác Bạch Tử Linh không quá bận tâm.
Trong mắt của Bạch Tử Linh, quan hệ chủ tớ giữa nàng và Tử Thất chỉ là một hồi giao dịch, hắn trở thành thuộc hạ của nàng, nàng giúp hắn giải độc trong người, có qua có lại, ngoại trừ việc này thì giữa bọn họ chẳng có quan hệ gì cả, cho nên nàng chỉ tường thuật lại sự việc cho Thanh Nhi nghe mà thôi, không rõ vì sao Tử Thất lại có thái độ như vậy.
“Ngươi thật sự không hối hận?”
“Không hối hận.” Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, cho dù có khuất phục dưới trướng của nữ nhân, hơn nữa nữ nhân đó còn là phế vật nổi tiếng trong kinh thành đi chăng nữa thì cũng không có việc gì.
Bạch Tử Linh gật đầu: “Thanh Nhi, y quán này là do muội cùng Lạc Hàm quản lí, muội sắp xếp chỗ ở cho Tử Thất đi.” Câu trả lời của Tử Thất sớm đã nằm trong dự đoán của Bạch Tử Linh nên nàng cũng chẳng muốn mất thời gian với hắn, chuyện quan trọng trước mắt chính là chuyện của Lạc Dư kìa.
“Sắp xếp chỗ ở thì không có vấn đề, nhưng mà tiểu thư... người nguyện ý tin tưởng hắn sao?” Tử gia, Minh vương phủ, mặc kệ là thế lực nào đi nữa thì các nàng cũng không phải đối thủ với bọn họ, nếu để bọn họ biết được Bạch Tử Linh chứa chấp Tử Thất, Bạch gia bị kéo xuống nước Thạn Nhi chẳng quan tâm, điều nàng quan tâm là Bạch Tử Linh sẽ bị bọn họ đối phó.
“Muội cảm thấy đâu?” Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn Thanh Nhi, nhìn thấy đôi mắt thanh triệt như gương phản chiếu hình ảnh của bản thân, Thanh Nhi tựa hồ đã biết được câu trả lời, cũng không có nhiều lời mà quay người đi lên lầu. Trước khi rời đi cũng không quên liếc nhìn Lạc Dư một cái, mặc dù thần sắc Lạc Dư vẫn như bình thường nhưng Thanh Nhi là người quen thuộc với Lạc Dư nhất, mặc dù trước đó hai người bọn họ đã tách ra một khoảng thời gian nhưng kí ức động lại trong đầu không có cách nào xóa bỏ, nàng nhận thấy Lạc Dư không hề bình tĩnh như bề ngoài mà nàng thể hiện.
Chỉ mong hai người họ không cần động thủ đánh nhau giống như lần trước với Lạc Hàm...
“Đi thôi.” Tử Thất nhạy cảm phát hiện không khí giữa ba nữ nhân có phần kỳ quái, chính là kỳ quái ở đâu hắn lại không giải thích được, dù sao bản thân hắn cũng là nam nhân, chuyện của nữ nhân hắn không quá rõ ràng, huống hồ hắn hiện tại cũng không có tâm tình bát quái nên vội đuổi theo Thanh Nhi.
Thanh Nhi cùng Tử Thất đi rồi, đại sảnh chỉ còn lại hai người Bạch Tử Linh và Lạc Dư, dưới ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài truyền vào, không khí trong đại sảnh có vẻ đang bị đè nén bởi áp lực, cả hai người đều im lặng không nói, giống như đang thử thách kiên nhẫn của đối phương.
“Nói đi, chẳng phải ngươi có chuyện muốn nói sao?” Bạch Tử Linh là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng của đại sảnh, điều này không đại biểu cho nàng không phải là người kiên nhẫn, chỉ là sự kiên nhẫn chỉ có với một số người.
“Tiểu thư, người chưa từng hỏi qua ta có đồng ý giúp người chế giải dược hay không, sao người lại tỏ vẻ chắc chắn với Tử Thất như vậy?” Chuyện này Lạc Dư từ sớm đã muốn nói ra, từ lúc Bạch Tử Linh nói bên cạnh nàng có người có thể chế ra giải dược để giải độc trong người của Tử Thất, với dáng vẻ tự tin, đầy kiêu ngạo đó, đừng nói là Tử Thất, ngay cả Lạc Dư cũng nhịn không được mà tin tưởng lời Bạch Tử Linh nói, nếu nàng không biết thực hư mọi chuyện ra sao. Chính là bởi vì biết rõ mọi chuyện cho nên cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc sự tự tin này của Bạch Tử Linh từ đâu mà có? Rõ ràng nàng chỉ vừa mới đến ngày hôm nay, trước đó cùng Bạch Tử Linh chưa từng có giao thoa gì, tuy nàng là thuộc hạ dưới trướng của nàng ta nhưng vừa mới gặp mặt, còn chưa thân thuộc nhau, nếu Bạch Tử Linh có việc cần đến nàng thì ít nhất cũng phải nói với nàng một tiếng, đằng này cái gì cũng chưa nói liền đồng ý giải độc trong người của Tử Thất, Bạch Tử Linh cũng quá xem thường nàng đi?
Lạc Dư sớm đã muốn nói với Bạch Tử Linh về chuyện này, chính là e ngại có Tử Thất ở đây, sợ nói ra Bạch Tử Linh sẽ bị mất mặt, cho nên mới im lặng đến bây giờ.
“Ồ? Ý ngươi là... ngươi không chịu giúp ta?” Bạch Tử Linh hứng thú nhướng mày.
“Không phải không chịu, chỉ là... chúng ta dù sao cũng chưa thân thuộc, nếu người muốn ta làm gì thì ít nhất cũng phải hỏi qua ý của ta trước đã, người hứa chắc chắn với Tử Thất như vậy, lỡ như ta không thể chế ra giải dược thì sao?” Lạc Dư trước giờ luôn làm theo ý mình, không thích bị người khác sắp đặt, đặc biệt là Bạch Tử Linh, từ trên người nàng có một khí thế áp bức người khác, Lạc Dư kiêu ngạo như vậy, nàng không muốn phải yếu thế trước mặt Bạch Tử Linh.
“Lạc Dư, có phải ngươi xem trọng bản thân mình quá rồi không?”
“Có ý gì?!” Lạc Dư nhíu mày, đáy lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.
“Làm sao ngươi lại nghĩ rằng... người ta nói đến - người có thể chế ra giải dược cho Tử Thất là ngươi?” Vốn dĩ lúc đầu trong đầu Bạch Tử Linh thật sự nghĩ đến Lạc Dư, nếu giống như lời Lạc Hàm nói, Lạc Dư là đồ đệ của Y Tiên, y độc song tuyệt thì độc dược trong người Tử Thất có lẽ sẽ không làm khó được nàng. Mặc dù trước đó nàng cùng Lạc Dư không quen biết, yêu cầu đối phương giải độc cho Tử Thất đúng là có chút quá đáng, đặc biệt là khi chưa nhận được sự đồng ý của đối phương mà nàng đã cho Tử Thất một câu trả lời chắc chắn như vậy. Nhưng hiện tại Lạc Dư là người của nàng, là thuộc hạ của nàng, đối với lời nàng nói Lạc Dư sẽ không thể không nghe, trừ khi đối phương không chấp nhận một chủ tử như nàng, chính là lúc này đây, nàng đột nhiên không nghĩ đến Lạc Dư nữa, Lạc Y Cung nhiều người như vậy, nhân vật tài giỏi hơn Lạc Dư không phải không có, cũng không nhất thiết là Lạc Dư mới giải độc được cho Tử Thất.
“A? Người không phải nói ta?” Lạc Dư tựa hồ như không thể tin tưởng vào tai mình, lần đầu tiên trong cuộc đời, sự tự tin của bản thân bị phá vỡ khiến Lạc Dư không khỏi nhìn Bạch Tử Linh lâu thêm một chút.
“Người không nói ta, vậy người mà người nói đến là ai hả tiểu thư?” Lạc Dư không tin, ngoại trừ nàng ra còn có người có năng lực có thể giải được độc dược mà Tử gia đã hạ để khống chế Tử Thất, tất nhiên ngoại trừ sư phụ Y Tiên của nàng, trên đời này không có độc nào mà Y Tiên lại không thể giải dược, trừ... độc dược mà năm đó Lạc Tuyết trúng phải, lúc Y Tiên tìm ra cách chữa trị thì đã quá muộn.
~~~
Đỗ lão gia không hổ là người từng trải, mỗi câu nói ra đều thâm thúy khiến người nghe phải suy ngẫm, đồng thời khó có thể phản bác lại.
Đỗ Thanh Triệt nhíu mày, lần này cũng không có đi lên phản bác lời của Đỗ lão gia, bởi vì Đỗ lão gia nói không sai, khiến hắn không thể nào bắt bẻ được, hơn nữa đối phương lại còn là gia gia của hắn, một lần hai lần, Đỗ lão gia có thể bỏ qua nhưng ở trước mặt người nào, Đỗ Thanh Triệt cũng không thể không cho hắn mặt mũi được.
Ngay từ đầu việc Đỗ Thanh Triệt lựa chọn Bạch Phi Nhược là do tự bản thân hắn làm chủ, Đỗ lão gia không có ép buộc hay xen vào quyết định của hắn, người Đỗ gia lại càng không có tư cách lên tiếng, cho nên nếu sau này giữa hắn và Bạch Phi Nhược có tranh chấp gì thì cũng không thể trách người khác, càng không thể trách Bạch Phi Nhược. Thân là nam nhân, đối với quyết định của mình phải có trách nhiệm, lúc đầu hắn lựa chọn Bạch Phi Nhược còn không phải nghĩ rằng Bạch Phi Nhược dịu dàng lương thiện hay sao? Hiện tại phát hiện Bạch Phi Nhược vốn không giống với dáng vẻ bên ngoài mà nàng biểu hiện, hơn nữa còn mang theo Bạch Tử Linh tính kế hắn, không chỉ nghi ngờ tấm lòng của hắn đối với nàng mà còn nhân cơ hội trả đũa Bạch Tử Linh vì năm xưa Nhị phu nhân Lạc Tuyết đã cướp lấy Bạch Vân Hoài từ tay Viên Minh Hân, Đỗ Thanh Triệt tuy tức giận nhưng không thể không thừa nhận bản thân hắn cũng có sai lầm.
Rốt cuộc hắn thích Bạch Phi Nhược là vì cái gì?
Chưa bao giờ Đỗ Thanh Triệt nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, hiện tại có cơ hội, hắn không thể không nghĩ đến.
Bạch Phi Nhược xinh đẹp không? Câu trả lời chắc chắn là có, tuy không phải tuyệt sắc giai nhân gì nhưng cũng là mỹ nhân hiếm có, đối với mỹ nhân, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân đều sẽ sinh lòng yêu thích.
Lần đầu tiên gặp gỡ Bạch Phi Nhược, nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với hắn, nàng tựa như một đóa hoa bách hợp trong sương sớm, thuần khiết không nhiễm chút bụi trần, mang theo hơi thở thanh thuần khiến người khác vừa gặp đã nảy sinh hảo cảm. Ấn tượng đầu tiên luôn rất quan trọng, đối với nam nữ cổ đại, chỉ cần một trong hai người có thiện cảm với đối phương cũng có thể kết thành phu thê, dù sao lấy một người bản thân mình có hảo cảm còn tốt hơn nhiều so với một người mà ngay cả gặp mặt cũng chưa từng.
Là người thì sẽ xem trọng bề ngoài, Đỗ Thanh Triệt cũng không ngoại lệ, Bạch Phi Nhược không những xinh đẹp mà gia thế lại tốt, đặc biệt hơn là nàng đối với hắn cũng có tình ý, tất cả mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, hơn nữa mọi người xung quanh cũng không phản đối, cho nên giữa hai bọn họ chính là duyên trời tác hợp.
Trước kia Đỗ Thanh Triệt chỉ nghĩ đến việc Bạch Phi Nhược thích hợp với hắn thế nào chứ không hề nghĩ đến tình cảm mà hắn dành cho nàng là gì, chính xác mà nói, hắn có yêu nàng không?
Hảo cảm, hắn không phủ nhận là hắn có, về phần tình yêu... trước kia ở trước mặt Bạch Tử Linh cùng mọi người, Đỗ Thanh Triệt đã hùng hồn tuyên bố người hắn yêu là Bạch Phi Nhược, bất quá nếu tình cảm của hắn dành cho nàng thật sự là tình yêu thì liệu có hắn vì chuyện nàng giấu hắn, vì một người ngoài như Bạch Tử Linh mà nổi giận với nàng? Rõ ràng cách đây không lâu hắn còn vì nàng mà làm tổn thương Bạch Tử Linh... hiện tại lại vì Bạch Tử Linh mà nổi giận với nàng, tâm tình của bản thân, ngay cả Đỗ Thanh Triệt cũng không thể hiểu được, chứ đừng nói là người khác.
Đỗ Thanh Triệt đã từng từ chối nhiều nữ nhân, Bạch Tử Linh không phải người đầu tiên, càng không phải người cuối cùng, thế nhưng Bạch Phi Nhược là nữ nhân duy nhất hắn thừa nhận, cũng là người duy nhất có thể khiến hắn nói ra lời yêu. Tình cảm không phải là thứ có thể dễ dàng thay đổi, nếu tình yêu hắn dành cho Bạch Phi Nhược là thật thì những yếu tố bên ngoài sẽ không thể tác động vào tình cảm của bọn họ, nhưng nếu nói hắn không yêu Bạch Phi Nhược thì sẽ không ủy khuất chính mình mà lựa chọn nàng, mặc dù Bạch Phi Nhược là đối tượng không tồi để kết giao nhưng nếu hắn không có cảm giác gì với nàng thì hắn cũng đã không cùng nàng đi đến ngày hôm nay.
Hiện tại người trong Yến Kinh đều biết mối quan hệ giữa hắn và nàng, thậm chí hai bên gia tộc cũng không ai phản đối, hôn sự mặc dù chưa có tính toán nhưng hôn kỳ sẽ diễn ra vào một ngày không xa, chỉ cần đợi Bạch Phi Nhược cập kê, nàng gật đầu đồng ý thì Đỗ gia nhất định cho người rước nàng vào cửa. Quan hệ giữa hai người bọn họ tốt như vậy, hiện tại lại vì chuyện liên quan đến Bạch Tử Linh mà xảy ra tranh chấp, cũng vì chuyện này mà Đỗ Thanh Triệt đã có ý định tạm hoãn việc thành thân với Bạch Phi Nhược. Trước kia khi đối mặt với chung thân đại sự, đáy lòng Đỗ Thanh Triệt cũng rất bày xích, nhưng chỉ cần đối tượng là Bạch Phi Nhược thì hắn liền không chút do dự đáp ứng, chính là sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, Đỗ Thanh Triệt lại không muốn thành thân với Bạch Phi Nhược nữa, ít nhất thì hiện tại hắn không muốn. Bất quá Đỗ Thanh Triệt cũng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này nên không có lập tức nói với Bạch Phi Nhược cùng Đỗ lão gia, không nói đến việc người ngoài sẽ nhìn vào Đỗ gia mà nói những lời khó nghe, mà Bạch gia cũng bị mất mặt, sự nghiệp của Đỗ gia cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
“A Triệt, lời ta nói, con có hiểu không?” Nhìn sắc mặt âm trầm của cháu trai, trong lòng Đỗ lão gia cũng tự biết Đỗ Thanh Triệt hẳn cũng nghe lọt tai, nếu không cũng không có biểu cảm như hiện tại.
Điều Đỗ lão gia thấy tò mò là rốt cuộc Bạch Phi Nhược đã làm gì mà có thể khiến Đỗ Thanh Triệt tức giận đến mức này? Ngay cả trước mặt của lão già này cũng không cho nàng sắc mặt tốt...
“Gia gia, con đã hiểu, gia gia tuổi tác đã lớn mà còn khiến gia gia phải phiền lòng vì Triệt Nhi, là do con không tốt.”
Nghe những lời này của Đỗ Thanh Triệt, tâm tình của Bạch Phi Nhược rõ ràng là nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nghĩ rằng hắn đã chịu tha thứ cho nàng thì đôi mắt không khỏi len lén nhìn hắn một cái, bất quá khiến Bạch Phi Nhược phải thất vọng rồi, Đỗ Thanh Triệt từ đầu chí cuối đều chỉ nhìn Đỗ lão gia.
“Hiểu thì tốt rồi, hiểu thì tốt rồi.” Đỗ lão gia gật đầu, đưa tay muốn Đỗ Thanh Triệt đỡ, sau khi đứng dậy hắn cầm lấy bàn tay của Đỗ Thanh Triệt vỗ vài cái: “Hai đứa còn trẻ, có gì từ từ nói, hiểu lầm là do người làm ra, tự nhiên cũng có thể xóa bỏ, lão già ta đi trước.”
“Đỗ gia gia, để Nhược Nhi tiễn người.” Bạch Phi Nhược muốn đi lên đỡ lấy Đỗ lão gia để đưa hắn ra cửa nhưng lại bị Đỗ lão gia xua tay từ chối.
“Hai đứa cứ tự nhiên đi, không cần bận tâm đến ta.”
“Đỗ gia gia...” Bạch Phi Nhược hơi xấu hổ, hai má đỏ lên như quả đào, bộ dạng e thẹn kia của nàng quả thật mỹ lệ vô cùng, khó có người nào có thể so sánh.
“Lần nay con đến nhớ mang cho ta vài món điểm tâm, điểm tâm lần trước con mang đến ta ăn chẳng đã gì cả.”
“Nhược Nhi biết rồi, nếu Đỗ gia gia thích lần sau Nhược Nhi chuẩn bị nhiều thêm một chút.”
“Ân ân...”