Cốc Nước Ấm

Chương 20: Chương 20




Hai anh em giằng co căng thẳng khiến mẹ ít nhiều có chút lo lắng. Bà không dám kích thích Tần Triết còn ít tuổi, liền thường gọi điện thoại hỏi Tần Tranh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tần Tranh không dám nói thật, chỉ bảo không có chuyện gì, gần đây anh quá bận nên không về nhà được.

Trong thời gian đó, đầu óc Tần Tranh cũng rối loạn, có một số việc anh không dám nghĩ, liền tính ra ngoại tỉnh kiếm ít tiền, mua cho Tần Triết một cái laptop. Dù sao cũng học công nghệ thông tin, phải có máy tính mới được. Anh có động lực, quên hết chuyện này, lại bắt đầu chăm chỉ tiết kiệm, liều mạng làm việc.

Tần Triết thay đổi phương hướng, say mê đọc tiểu thuyết. Mỗi ngày cậu chôn chân ở thư viện, chỉ hận không thể buổi tối cũng ngủ ở đây. Cậu đắm chìm vào sách vở, giống như có thể quên đi chia lìa sắp tới. Dù sao từ nhỏ đến lớn, cậu chưa thật sự rời xa Tần Tranh, chuẩn bị đến nơi xa xôi như vậy, trong lòng Tần Triết bị xáo trộn.

Cứ tưởng giằng co căng thẳng sẽ kéo dài rất lâu, nhưng vào đầu tháng tám, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra đã phá vỡ tình trạng bế tắc giữa hai người. Tần Triết bị viêm ruột thừa cấp tính, nằm trong phòng cấp cứu suýt nữa không cứu được.

Ngày đó, Tần Tranh vừa mới tan ca, anh nhận được điện thoại của mẹ, nói bà đang ở bệnh viện thị xã, bà vừa mới nộp tiền đặt cọc, bảo Tần Triết cầm sổ tiết kiệm qua nộp phí phẫu thuật. Tim Tần Tranh như rụng xuống, anh vội cầm sổ tiết kiệm chạy đến. Lúc đó Tần Triết còn đang trong phòng cấp cứu, mẹ khóc hết nước mắt, thấy anh đến, lộn xộn hồi lâu mới giải thích sự việc cho anh.

Sáng sớm hôm đó, mẹ rời giường thì phát hiện Tần Triết không đến thư viện, một mình nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, nói là bị đau bụng. Con người sẽ có thời gian đau đầu nhức óc, mẹ cũng không cho là có gì nghiêm trọng, cứ tưởng bây giờ là mùa hè nóng bức cậu ăn phải đồ ôi thiu. Thế nhưng qua nửa giờ, Tần Triết đau dữ dội, cuối cùng khóc lóc lăn lộn trên giường. Lúc này bà mới cảm thấy bất ổn, vội đưa Tần Triết đến bệnh viện.

Lúc tiến vào phòng cấp cứu, bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói, ”Bệnh nhân đưa đến hơi muộn, người nhà phải chuẩn bị tâm lý.”

Tần Tranh dù an ủi mẹ, nhưng bản thân cũng sợ hãi đến run rẩy, nghĩ trước đây anh cố gắng lạnh nhạt với cậu, nếu như lúc này, Tần Triết có chuyện gì, anh không biết mình sẽ sống ra sao.

Thời gian phẫu thuật rất dài, hơn năm tiếng đồng hồ. Giữa quãng bác sĩ còn gọi Tần Tranh truyền máu. Anh không dám hỏi tình huống phẫu thuật, chỉ theo y tá đi lấy máu. Nhìn ống tim đâm vào mu bàn tay mình, Tần Tranh không cảm thấy có chút đau đớn nào, thật giống như cả người đều tê liệt. Truyền máu xong, anh trở lại ngồi bên cạnh mẹ, tiếp tục chờ đợi. Hai mắt anh đờ đẫn, khuôn mặt tái nhợt, giống như trúng tà, ngơ ngẩn ngồi đó, người khác gọi ba, bốn lần anh mới có phản ứng, kết quả là, mẹ lại phải an ủi Tần Tranh.

Phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, Tần Tranh đột ngột đứng lên, ngăn cản bác sĩ, hỏi, ”Em trai tôi thế nào rồi?” Kì thật lúc nói những lời này, đầu óc anh choáng váng, tai ù lên, trước mắt biến thành màu đen, giống như nóng nảy đến tụt huyết áp.

”Không sao rồi, thể chất em trai anh không tệ lắm, nằm viện quan sát vài ngày là ổn. Viêm ruột thừa không phải là bệnh nặng, cắt bỏ là được.” Bác sĩ an ủi vỗ vai anh.

Mẹ ở một bên cũng bình tĩnh lại, vừa định bảo con trai lớn nghỉ ngơi một lát, quay đầu qua thì thấy anh hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu ngã gục xuống.

Lúc Tần Tranh tỉnh lại đã là buổi tối, anh và Tần Triết nằm trên hai giường bệnh song song với nhau, tay đang chuyền dịch. Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn, mẹ ở cạnh nhìn hai người họ, nét mặt hốc hác tiều tụy.

”Mẹ…” Tần Tranh gọi một tiếng.

Mẹ thấy Tần Tranh tỉnh, khuôn mặt lộ ra sự nhẹ nhõm, ”Con làm mẹ sợ muốn chết. Mẹ nhiều tuổi như vậy rồi, hai người các con không làm mẹ bớt lo.” Bà hơi oán giận, nhưng tổng thể vẫn ổn, ”Bác sĩ nói con mệt nhọc quá độ, lại vừa rút máu, hơn nữa tâm trạng bất ổn nên mới ngất xỉu. Bây giờ con tỉnh lại là tốt rồi, mẹ đi lấy chút thức ăn cho con.” Mẹ nói xong, quay đầu ra khỏi cửa.

Tần Tranh nằm một lúc, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay kéo bình truyền dịch sang phía Tần Triết, sau đó ngồi cạnh cậu.

Khuôn mặt của thiếu niên lúc này không có chút huyết sắc, vành mắt đen thui, cả người vô cùng ốm yếu. Tần Tranh đưa tay sờ gò má và mắt cậu. Làn da Tần triết vốn trắng mịn, phơi nắng cả mùa hè hơi đen đi nhưng không hề thô ráp, sờ vào cảm giác rất thích. Trước đây chưa xảy ra chuyện phức tạp giữa hai người, Tần tranh rất thích xoa bóp má Tần Triết, biểu hiện quan hệ thân thiết. Anh không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không ngắm nhìn cậu kỹ như vậy, chỉ là lúc này, Tần Tranh đột nhiên phát hiện, Tần Triết rất gầy, gầy gò và tiều tụy hơn rất nhiều so với quãng thời gian chuẩn bị thi đại học.

Là bởi vì anh sao?

Tần Tranh nghĩ thế, bất chợt đau xót trong lòng. Anh hôn trán Tần Triết, bật ra một tiếng thở dài khe khẽ.

Truyền hết một chai glucose, ăn tối xong, sắc mặt Tần Tranh đã khôi phục bình thường. Thấy trời đã tối, Tần Tranh liền bảo mẹ về nhà trước, một mình ở lại chăm sóc Tần Triết. Mẹ vốn lo lắng cho thân thể Tần Tranh nhưng nghĩ đến thời gian này hai anh em có mâu thuẫn, vừa vặn đây là cơ hội để hai người làm lành, nếu có bà ở đây, nói không chừng hai người con sẽ không giải quyết được mâu thuẫn, vì vậy bà liền rời bệnh viện về nhà.

Ban đêm, Tần Triết tỉnh lại, thấy Tần Tranh ngồi bên cạnh nhìn cậu. Cậu cảm thấy bụng vẫn co rút đau đớn, thuốc mê dần hết tác dụng, nhức buốt liền kéo tới, khiến cậu phát ra tiếng rên rỉ.

”Tiểu Triết? Em tỉnh rồi sao?” Tần Tranh thấy Tần Triết đã tỉnh, đi đến xoa đầu cậu, dùng thìa nhỏ đút nước cho cậu, ”Có đau lắm không?” Anh thương yêu hỏi cậu.

”Đau…” Tần Triết làm nũng trả lời, cậu vươn bàn tay không cắm ống truyền dịch ra nắm lấy bàn tay của Tần Tranh, nhỏ giọng nói, ”Anh ơi, em nhớ anh.”

”Ừ.” Tần Tranh sờ đầu Tần Triết, ”Anh cũng nhớ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.