Cốc Nước Ấm

Chương 21: Chương 21




Thời gian thoáng cái lại trở về như trước đây, Tần Tranh không còn cố chấp trốn tránh Tần Triết. Tần Triết cũng không nhắc lại những chuyện trước đây. Hai người dè dặt duy trì sự ôn hòa giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tình cảm chưa hề biến đổi.

Thoắt cái đã đến tháng chín, Tần Triết nhận được tin báo trúng tuyển, ngày biệt ly càng đến gần. Mẹ hay nhìn cậu mà thở dài, sợ cậu còn nhỏ tuổi ra ngoài dễ bị lừa, sao lại đăng ký học ở trường xa như thế chứ. Tần Tranh dường như vẫn thoải mái, an ủi mẹ, bốn năm chẳng mấy chốc sẽ qua, nhưng anh nói xong giọng điệu cũng trở nên gượng gạo.

Thời gian nhập học sắp đến, Tần Tranh rốt cuộc quyết tâm, đến cửa hàng điện tử trong thị xã mua laptop cho Tần Triết, tuy không phải là thương hiệu có danh tiếng lớn, nhưng cũng không tệ, giá cả cũng không quá đắt. Tần Triết vô cùng thích, cả ngày ôm trong người loay hoay hí hoáy nghịch.

Trước đêm rời nhà, không có bất ngờ gì xảy ra, hai anh em đều mất ngủ, giống như khi còn bé, ngồi trên bậc cửa, nhìn bầu trời đầy sao. Tần Tranh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tần Triết, trong lòng cảm thán, chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua, Tần Triết cũng trưởng thành, không còn là nhóc con nhỏ xíu anh có thể ôm vào lòng được nữa.

Cậu trưởng thành, tâm sự cũng nhiều, làm anh trai nhưng anh không thể hiểu được.

”Ngày mai đi rồi, có chút luyến tiếc.” Tần Triết chớp chớp mắt nhìn Tần Tranh, tựa vào bờ vai của anh, khe khẽ thở dài.

Tần Tranh khẽ cười, vén tóc mái che khuất mắt của cậu lên, ”Đàn ông con trai phải xông xáo ra ngoài một lần, chờ anh có thời gian rảnh sẽ đến thăm em.”

”Thật ư?” Ánh mắt Tần Triết sáng lên.

”Thật.” Tần Tranh gật đầu, ”Ở ngoài rồi, phải tự chăm sóc bản thân, đến nơi rồi thì gọi điện thoại cho anh. Trên tàu ăn gì cũng phải chú ý, em vừa mới phẫu thuật xong, cần phải ăn kiêng, còn nữa, mang theo thuốc, đúng giờ uống vào. Không được dùng máy tính quá lâu, ảnh hưởng đến mắt…”

”Được rồi được rồi, anh còn lằng nhằng hơn cả mẹ.” Tần Triết bĩu môi, cắt ngang lời anh, giống như khi còn bé mà cọ cọ trên vai anh.

”Không phải vì muốn tốt cho em sao.” Tần Tranh vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Triết, khóe miệng cong lên.

”Hừ.” Tần Triết không chịu hừ lạnh một tiếng, ”Muốn tốt cho em, sao lúc trước không cùng em nói chuyện.”

Tần Tranh cứng đờ cả người, nghĩ đến chuyện lúc trước, nhịn không được mà thở dài, ”Nhóc con này, trưởng thành rồi lại không hiểu chuyện.”

Mười sáu tuổi đầu, tự cho mình đã là người lớn, ghét nhất người khác nói mình vẫn chỉ là trẻ con, Tần Triết ngồi thẳng lưng nhìn anh, oán giận nói, ”Em đã mười sáu rồi, không phải con nít nữa.”

”Lớn rồi mà còn để bản thân bị đau ruột thừa? Nhìn cơ thể gầy giơ xương của em đi, bây giờ vẫn chưa thêm chút thịt nào.” Tần Tranh nhìn cánh tay và đôi chân dài nhẳng của cậu, trong lòng lại lo lắng, nhóc con này rời nhà đi học xa, có thể chăm sóc tốt bản thân không đây.

”Cũng bởi vì anh không để ý đến em.” Tần Triết kéo cánh tay của Tần Tranh đến, đặt tay cậu lên tay anh, phát hiện tay cậu nhỏ hơn tay anh rất nhiều, không khỏi có chút ủ rũ.

Tần Tranh bật cười, có chút áy náy nói, ”Sau này sẽ không thế nữa, sau này cho dù em có làm gì, anh cũng sẽ không bao giờ không để ý đến em.”

”Vậy mới được.” Tần Triết liếc mắt nhìn Tần Tranh, có lời nghẹn trong lòng không dám nói. Cậu cầm bàn tay to lớn của anh, ngắt nhéo giống như trút hết giận dữ nhưng bị Tần Tranh dùng sức kẹp, khiến cậu phát ra tiếng ”a” đau đớn.

”Suỵt…” Tần Tranh che miệng cậu, ”Cẩn thận đánh thức mẹ.”

Tần Triết gật đầu, đột nhiên nhanh trí cử động, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Tần Tranh, quả nhiên thấy anh đỏ bừng mặt, vội vàng rút tay trở về. Tần Triết chỉ làm bộ không biết gì nhìn anh, vẻ mặt thuần khiết khiến Tần Tranh không thể tức giận, chỉ giục cậu nhanh về giường đi ngủ.

Hôm sau đến ga tàu, mẹ nhìn vóc dáng nhỏ bé của Tần Triết cao hơn không được bao nhiêu so với túi du lịch, nhịn không được rớt nước mắt. Tần Triết dằn cảm xúc xuống, đến an ủi bà, nước mắt cũng muốn rớt xuống. Chỉ mình Tần Tranh im lặng không nói, đứng ở bên cạnh nhìn hai người.

Đến thời gian Tần Triết phải lên tàu, cậu ngoái đầu ra khỏi cửa sổ, không ngừng vẫy tay với mẹ và anh, nước mắt đột ngột rớt xuống. Cậu nhìn khuôn mặt dần không rõ của Tần Tranh, cuối cùng biến thành một điểm rất nhỏ, đột nhiên không kìm nén được nữa, cậu rống to lên, ”Anh ơi, em yêu anh…”

Nói như vậy, dường như giống con cái nói với bố mẹ, ”Bố mẹ ơi, con yêu hai người.”, không làm cho người khác cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ mỗi mình Tần Tranh biết hàm nghĩa trong đó có bao nhiêu khác biệt.

Mẹ bên cạnh nhìn hành động trẻ con của Tần Triết, nín khóc mỉm cười, ”Con xem thằng bé này, trong lòng chỉ có anh trai nó thôi.” Bà nói rồi quay đầu sang, phát hiện con mắt Tần Tranh đỏ ửng, anh cắn chặt môi giống như muốn cắn đến chảy máu.

”A Tranh…” Mẹ khẽ gọi.

Tần Tranh lắc đầu, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đau, nói không ra lời. Anh ở miệng, nhưng chỉ phát ra mấy tiếng nghẹn ngào.

Nửa năm trôi đi, sau ngày Tần Triết nhập học, cuộc sống dường như đột nhiên trở nên tẻ nhạt. Tần Tranh vẫn như cũ, đi làm, tan tầm, nhưng không còn người để quan tâm, anh càng cảm thấy trống rỗng. Không có chuyện gì có thể làm dao động tâm trạng của Tần Tranh, nghĩ kỹ lại, cuộc sống trong quá khứ của anh, hình như đều xoay quanh Tần Triết.

Tần Triết đi học, nhảy lớp, lên cấp hai, tốt nghiệp cấp ba. Tần Triết bị bệnh, thành tích học tập tốt, xấu, Tần Triết được giáo viên khen ngợi, Tần Triết bị giáo viên phê bình. Thậm chí là Tần Triết thích ăn đậu phụ, Tần Triết không thích ăn mướp đắng… Từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống đều có bóng dáng của Tần Triết, thấy một đồ vật, ăn một món ăn, đầu óc anh đều nghĩ đến Tần Triết.

”Con thằng nhỏ này…” Mẹ nghe xong lời nói của Tần Tranh, thở dài, ”Con không thể quản lý nó cả đời mà? Chờ Tiểu Triết tốt nghiệp đại học rồi sẽ thành gia lập nghiệp, lúc đó con không cần phải quản lý nó nữa. A Tranh, con cũng sắp ba mươi rồi, bây giờ Tiểu Triết đã lớn, con cũng nên kết hôn thôi.”

Mẹ nhắc đến chuyện này khiến cả người Tần Tranh run lên, mấy năm nay anh thật sự không nghĩ đến việc này. Anh lắc đầu, ”Bàn sau đi mẹ.”

Mẹ nhìn bộ dạng không yên lòng của anh, có chút lo lắng, nghĩ có phải con trai có vấn đề sinh lý không. Suy đoán này khiến bà không dám tiếp tục đề cập đến chuyện hôn nhân, đành phải đổi đề tài câu chuyện, ”Tháng mười hai là sinh nhật Tiểu Triết rồi, aiz, sợ rằng nó phải tổ chức sinh nhật một mình.”

Trong lòng Tần Tranh khẽ rung động, ”Hay là mấy ngày nữa con đi thăm nó?”

Mẹ đảo tròn tròng mắt, ”Con thằng nhỏ này, muốn đi thăm nó thì đi đi, còn phải tìm lý do sao. Mẹ cũng muốn đi thăm nó nhưng già rồi khớp xương lỏng lẻo, không lăn qua lăn lại được nữa. Con giúp mẹ sang thăm nó đi. Bên kia thời tiết lạnh, lúc đi con nhớ mang theo nhiều áo ấm, xem xem quần áo của nó có đủ ấm không, điều kiện trường học thế nào.”

”Vâng, con biết rồi, ngày mai con đến ga tàu đặt vé.” Tần Tranh nghĩ có thể đi thăm Tần Triết, khóe miệng cong lên một nụ cười, anh nghĩ, có lẽ Tần Triết lại cao thêm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.