Buồi chiều, các hạng mục thi đấu tiếp tục diễn ra.
“Tiếp theo, thi 1500 mét nữ lớp 11 chuẩn bị sẵn sàng.” Thầy giáo hô lớn.
Lâm Khả ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Doãn Hàng, nuốt nước bọt: “Oa, chạy 1500 mét nữ, thật lợi hại.”
Doãn Hàng gật gật đầu, mắt hơi liếc nhìn Lâm Khả, lại quay đầu bình tĩnh nhìn phía trước.
“Các em học sinh tham gia chạy 1500 mét, nhanh chóng vào vị trí.” Giọng nói thầy giáo có hơi thúc giục.
Lâm Khả nhìn trái rồi lại nhìn phải, Doãn Hàng không nói lời nào, cô thấy có chút nhàm chán, không khỏi thất thần, cúi đầu duỗi chân ra.
“Bạn học Lâm Khả lớp 11 đâu, nhanh chóng vào vị trí.” Giọng thầy giáo lại một lần nữa truyền đến.
Hả?
Nghe cái tên quen thuộc vang lên, Lâm Khả giật mình, mờ mịt mở mắt.
Thầy giáo vừa mới gọi cô sao?
“Bạn học Lâm Khả lớp 11 đang ở đâu? Mau nhanh chóng vào vị trí.”
Lâm Khả quay đầu giật giật ống tay áo người bên cạnh: “Doãn Hàng, thầy giáo gọi tớ à...” Khi nói chuyện, biểu cảm mờ mịt có chút đáng thương.
“Chính cậu bảo với tớ là cậu đăng kí nhảy xa...”
Doãn Hàng khẽ nhíu mày, cậu không nhìn Lâm Khả nữa, mà đứng lên, lập tức đi đến chỗ Tô Mạt ở phía sau, cô đang được các nam sinh bên cạnh vây quay, dường như không chú ý tới ánh mắt của người phía trước.
“Tô Mạt.”
Tô Mạt ngẩng đầu, liền nhìn thấy Doãn Hàng mặt không biểu cảm tiến tới, nhìn cậu chằm chằm.
Hai mắt Tô Mạt hơi run lên, nhanh chóng đứng dậy, cô sửa sang lại đầu tóc một chút, giọng nói vô cùng ngọt ngào, có chút làm nũng, ngượng ngùng nói: “Doãn Hàng, cậu tìm tớ sao?”
Nam sinh bốn phía mặt ỉu xìu, khó khăn lắm Tô Mạt mới để ý đến họ, không ngờ lại bị Doãn Hàng quấy rầy.
Doãn Hàng nhíu mày: “Tại sao Lâm Khả lại có tên trong hạng mục này thế?”
Tô Mạt ngập ngừng, biểu cảm có hơi cứng đờ, sự ngượng ngùng trên mặt nhanh chóng biến mất: “Cái...cái gì cơ?”
Bạn học xung quanh nhìn hai người họ chằm chằm, có một vài bạn học bắt đầu rỉ tai nói thầm.
Ánh mắt Doãn Hàng vô cùng lạnh lùng, Tô Mạt bị nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, cô hất tóc, ánh mắt nhìn xung quanh: “Trong lớp không có ai đăng kí hạng mục này, Lâm Khả dù sao cũng chưa đăng kí hạng mục nào, tớ đăng kí cho cô ấy thi.”
Lúc này, Doãn Hàng cảm thấy vạt áo mình bị thứ gì nhẹ nhàng lôi kéo, cậu quay lại, liền thấy Lâm Khả ngoan ngoãn đứng phía sau mình: “Doãn Hàng...anh...thôi bỏ đi.”
Doãn Hàng mặt mày càng nhăn lại, cậu kéo tay Lâm Khả, nhàn nhạt mở miệng: “Bỏ thi.”
“Oa!” Bạn học xung quanh hít một hơi thật sâu, để Tô Mạt mất mặt như vậy, cũng chỉ có Doãn Hàng mới dám làm.
Hả?
Lâm Khả bị Doãn Hàng kéo lảo đảo hai bước.
Tô Mạt nhìn bóng dáng hai người, tay nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hai mắt vô cùng lạnh lùng.
“Từ đã.” Giọng nói lạnh lùng thoát ra từ miệng Tô Mạt: “Lâm Khả, cậu nhát gan như vậy sao? Không dám thi à?”
Lâm Khả nhíu mày, cô quay đầu nhìn Tô Mạt vênh váo tự đắc đứng trên bậc cầu thang, ánh mắt cô ta tràn ngập sự khinh thường.
Lâm Khả nhẹ nhàng đẩy tay Doãn Hàng ra, cô nhỏ giọng nói: “Doãn Hàng, chờ một chút.”
Doãn Hàng có chút nghi hoặc, do dự hai giây, cuối cùng cũng buông tay cô ra.
Lâm Khả nhìn Doãn Hàng cười nhẹ, sau đó thu hồi gương mặt tươi cười lại, nhìn Tô Mạt đứng trên bậc thang, nắm tay lại, cô hít một hơi thật sâu, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Tớ thi.”
Lời nói vừa dứt, cả Doãn Hàng và Tô Mạt đều sửng sốt.
Đôi mắt màu hạnh nhân của Lâm Khả vô cùng kiên định, Tô Mạt dường như bị ánh mắt ấy vây quanh, toàn thân không nhúc nhích.
“Ha ha...cậu cuối cùng cũng không dám bỏ chạy nữa.” Lời nói của Tô Mạt đầy ý châm chọc.
Lâm Khả ngẩng đầu, huơ nắm tay: “Tớ nhất định sẽ chạy xong.”
“Lâm Khả.” Giọng nói Doãn Hàng không lớn lắm, lại tràn ngập lo lắng.
Mi mắt Lâm Khả cong lên: “Không sao đâu.”
“Bạn học Lâm Khả lớp 11 đâu, nhanh chóng vào vị trí, sắp bắt đầu thi đấu rồi, nếu một phút nữa không có mặt, sẽ hủy bỏ tư cách thi đấu.” Giọng nói của thầy giáo lại vang lên.
Lâm Khả xoay người, nhảy từ trên bậc thang xuống, đi ra chỗ thi đấu, mới đi được hai bước, cô quay đầu lại, nhìn Doãn Hàng nghịch ngợm làm mặt quỷ: “Cậu nhớ cổ vũ cho tớ đấy.”
Lông mày Doãn Hàng vẫn nhíu chặt, cậu nhìn bộ dạng đáng yêu của Lâm Khả, cuối cùng thở hắt ra, nhẹ nhàng gật đầu, cậu đút hai tay vào túi quần, đi đến bên cạnh Lâm Khả, nhẹ giọng nói: “Không chạy được thì từ bỏ, không cần tỏ ra mạnh mẽ.”
Lâm Khả thè lưỡi: “Tớ biết rồi.”
“Tớ chỉ không muốn Tô Mạt khinh thường thôi...” Giọng nói nho nhỏ vang lên, nhưng tất cả Doãn Hàng đều nghe thấy.
Doãn Hàng xoa đầu Lâm Khả: “Cậu rất tuyệt.”
Lâm Khả cúi đầu, khóe miệng cong lên, đôi mắt vô cùng long lanh.
Một màn này, tất cả đều rơi vào tròng mắt Tô Mạt, cô ta nheo mắt lại, khinh thường nhìn hai người: “Tớ muốn xem Lâm Khả có năng lực gì mà chạy xong 1500 mét.”
...............
Lâm Khả đứng ở vạch xuất phát, có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô tham gia chạy đường dài, không biết chính mình có thể kiên trì hoàn thành đường chạy hay không.
“Hộc hộc...” Những người bên cạnh Lâm Khả đang vận động làm nóng người.
“A.” Giọng nói quen thuộc vang lên: “Không nghĩ chị cũng tham gia chạy đường dài.”
Hả?
Lâm Khả quay sang, liền thấy Diệp Thần đang cầm chai nước, ngồi xổm bên cạnh cô.
Diệp Thần đã sớm thay đồng phục, hiện tại cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên mặt cậu là nụ cười xán lạn, ấm áp như ánh mặt trời.
“Cậu...tại sao lại ở đây?” Lâm Khả có chút giật mình.
Diệp Thần cười nói: “Vừa nãy nghe thấy thầy giáo gọi tên chị, lại không nhìn thấy chị đâu, em còn cho rằng chị sợ tới mức chạy mất rồi.”
Gương mặt Lâm Khả ửng đỏ lên, cô ngẩng đầu: “Ai nói thế, tôi đâu có nhát gan đâu.”
Diệp Thần cười lớn: “Ừ ừ ừ, chị rất lợi hại...” Diệp Thần đứng lên, nhìn Lâm Khả vận động làm nóng người: “Cách khởi động của chị trông rất độc đáo, ai day chị môn Thể dục vậy?”
Hả?
“Thầy giáo Lý Hà.” Lâm Khả nghiêm túc trả lời.
“Ha ha ha ha.” Nghe Lâm Khả trả lời xong, Diệp Thần cười nghiêng ngả: “Lâm Khả, chị quá đáng yêu.”
Nhìn bộ dạng cười to của Diệp Thần, Lâm Khả cho rằng mình đang bị cười nhạo, cô bĩu môi, bất mãn dậm chân: “Diệp Thần, cậu thật không lễ phép.”
Diệp Thần khoanh hai tay trước ngực: “Hả?”
Lâm Khả ngẩng đầu, làm bộ dạng học tỷ: “Tôi là học tỷ của cậu.”
Diệp Thần so đo vóc dáng của Lâm Khả trước mặt, nhìn cô chằm chằm hoài nghi: “Học tỷ?”
Lâm Khả cúi đầu, bị Diệp Thần nói có chút ngượng, cô còn đang định cãi nhau với cậu, thì trọng tài liền kêu tất cả các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng.
Diệp Thần lui hai bước, cười cười với Lâm Khả: “Học tỷ, cố lên.”
Giọng nói của Diệp Thần tựa như ánh nắng ban mai, lan tỏa khắp tâm trí Lâm Khả, ấm áp, mềm mại, cô mím môi, cười với Diệp Thần: “Cảm ơn cậu, tiểu học đệ.”
Cô mang theo số dự thi, khẩn trương đứng ở vạch xuất phát, cô vừa liếc mắt, liền thấy Doãn Hàng đang đứng đối diện, điềm đạm nhìn cô, trong nháy mắt, Lâm Khả cảm tưởng như mình được tiếp thêm sức lực.
Doãn Hàng.
Tớ đột nhiên cảm thấy thích cái cảm giác này.
Tớ thi đấu, cậu đứng cổ vũ cho tớ.
[NOTE]: Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.