Ngày Đại hội thể thao diễn ra.
Buổi sáng, Lâm Khả thay bộ đồng phục thể dục, đem mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, vui vẻ đứng trước gương xoay một vòng. Lại nhìn chính mình ở trong gương, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Quả nhiên, cái đồng phục thể dục này, rất xấu.
Cô đi xuống lầu đã thấy Doãn Hàng đang tựa vào bồn hoa chờ mình, bộ quần áo thể dục màu xanh lam nhạt trên người cậu trong thật tươi mát.
Lâm Khả ỉu xìu, là ai nói đồng phục thể dục rất xấu? Rõ ràng cùng mặc bộ đồ giống nhau, tại sao khoác lên người Doãn Hàng lại đặc biệt đẹp như vậy.
Trong nháy mắt Doãn Hàng ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt sững sờ của Lâm Khả.
Doãn Hàng:...
Lâm Khả giống như đang làm điều xấu bị bắt quả tang, ngượng ngùng đỏ mặt, cô bước nhanh chân đến trước mặt Doãn Hàng, ngoan ngoãn nói: “Chào buổi sáng.”
“Ừ.” Cậu nhàn nhạt ừ một tiếng, tỏ vẻ trả lời.
Đi trên con đường đến trường mọi ngày, Doãn Hàng chăm chú nhìn đôi giày thể thao của Lâm Khả, suy nghĩ một chút mới nói: “Giày của cậu...”
Lâm Khả cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu hồng nhạt của mình, có chút kì quái hỏi: “Sao vậy?”
Doãn Hàng: “Không thích hợp để nhảy xa.”
Doãn Hàng nhìn đế giày, trong lòng chắc chắn, Lâm Khả mua nó nhất định chỉ vì nó đẹp, loại giày thể thao này đế giày rất cứng, không thích hợp với việc vận động.
Lâm Khả chớp chớp mắt, nhìn âu yếm đôi giày thể thao của mình, nghi ngờ nói: “Thật à? Nhưng mà tớ rất thích, người bán hàng cũng nói nó rất thích hợp cho việc vận động.
Doãn Hàng:...
“Bao nhiêu tiền?”
“Một trăm ngàn.” Lâm Khả ngẩng đầu, hưng phấn giơ một ngón tay huơ huơ trước mặt Doãn Hàng, bộ mặt vô cùng đắc ý, như là cô vừa trúng vé số vậy.
Doãn Hàng:...
Không biết vì cái gì mà không nói được.
“Đến lớp thì thay nó đi.”
“A? Tại sao?” Khuôn mặt Lâm Khả nhăn nhó lại, cô đáng thương giật giật vạt áo Doãn Hàng: “Nhưng mà tớ không mang giày khác.”
Doãn Hàng thấp giọng: “Tớ có.”
“Hả?” Lâm Khả trừng trừng hai mắt: “Cậu có?”
Doãn Hàng không để ý đến cô nữa, bước chân nhanh hơn đi về phía trường học, Lâm Khả bước chân ngắn nhỏ ở phía sau đuổi theo: “Này, Doãn Hàng, tại sao cậu lại có? Này, từ từ đã, đợi tớ với.”
——
Thay đôi giày Doãn Hàng đưa cho, Lâm Khả ngọt ngào cười: “Cảm ơn...a...cảm ơn anh.” Giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ.
Doãn Hàng không nói gì, xoa nhẹ đầu cô, ý nói cô đi theo mình.
Lâm Khả đi theo phía sau Doãn Hàng, hưng phấn ríu rít nói chuyện, không ngừng nói mong chờ đến ngày đại hội diễn ra.
Doãn Hàng yên lặng đi phía trước, nghiêm túc lắng nghe.
Hai ngày trước khi đại hội diễn ra, cậu đi ngang qua cửa hàng bán đồ thể thao, mua cho mình một bộ quần áo, khi tính tiền, cậu nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng bên cạnh, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng “thuận tiện” mua giúp Lâm Khả một đôi.
Quả nhiên, cậu đoán không sai, Lâm Khả mua một đôi giày không dùng để chơi thể thao.
Khi hai người tới sân thể dục, học sinh các lớp đã nhanh chóng đứng xếp hàng.
Bùm ——
Một đợt pháo mừng vang lên, các lớp bắt đầu diễu hành đi vào.
Toàn bộ học sinh cùng giáo viên hô vang khẩu hiệu, chỉnh tề nhìn Hiệu trưởng đang phát biểu trên lễ đài.
Vóc dáng Lâm Khả không cao, đứng ở đầu hàng, cô ngẫng đầu ưỡn ngực dậm chân, ỉu xìu nhìn Tô Mạt cầm biển lớp đứng trước.
Tuy cô không thích cô ta lắm, nhưng mà cũng không ngờ rằng hôm nay cô ta trang điểm nhẹ, mặc đồng phục thể dục nhìn vô cùng xinh đẹp.
Đến khúc cua, cô liếc mắt nhìn Doãn Hàng đứng ở cuối hàng, thở dài, trong lòng bỗng thấy một chút tự ti, thế nhưng lại bị khẩu hiệu hô lên làm cho tan biến đi cái suy nghĩ đấy.
Biểu tình Lâm Khả thay đổi như thế nào, tất cả Doãn Hàng đều biết, cậu hơi nhíu mày, lại nhanh chóng trở về như bình thường.
Hiệu trưởng tuyên bố đại hội bắt đầu, cho học sinh ngồi xuống tại chỗ của mình.
Lâm Khả ngồi xuống, lại quay đầu tìm kiếm Doãn Hàng, liền phát hiện Tô Mạt đã đến ngồi bên cạnh cậu, không biết đang nói cái gì, Tô Mạt cười rất tươi.
Lâm Khả vội vàng quay đầu, làm bộ như chưa thấy cái gì, nhìn các bạn xung quanh chuẩn bị thi đấu, cũng không còn chút hứng thú nào.
Bốp ——
Trên đầu truyền đến một cái gõ nhẹ, cảm giác rất quen thuộc.
Lâm Khả quay đầu, nhìn người kia, đột nhiên mở to hai mắt, cô nhìn Doãn Hàng ngồi bên cạnh há hốc mồm, nửa ngày không nói một chữ nào.
Doãn Hàng nhìn bộ dạng ngây ngốc của Lâm Khả, xoa xoa cánh mũi, cậu đẩy nhẹ đầu cô: “Xem thi đấu đi.”
Đầu bị đẩy quay đi, lại quay lại dí sát vào Doãn Hàng: “Tại sao cậu lại ngồi ở đây?”
Rõ ràng cậu ấy ngồi ở cuối hàng mà?
Doãn Hàng trấn định nhìn phía trước: “Ngồi sau không nhìn thấy rõ.”
Hả? Không nhìn rõ?
Lâm Khả nghi hoặc quay đầu, nhìn một loạt học sinh cao cao ngồi ở phía cuối, không hiểu gì.
Cái này —— không nhìn rõ sao?
Doãn Hàng nhìn theo động tác của Lâm Khả, nhíu nhíu mày, vươn tay quay đầu cô lại: “Xem thi đấu.”
“Ừ.”
——
Bùm ——
Tiếng súng vang lên, Lâm Khả nhìn thấy bốn nam sinh cầm gậy nhỏ chạy như bay về phía trước, lại đem gậy nhỏ truyền cho bạn học đứng ở vị trí thứ hai.
“Oa oa oa! Cố lên! Cố lên!! Thật sự rất lợi hại!!” Lâm Khả hưng phấn xem, hai tay không ngừng nắm lại vẫy vẫy.
Doãn Hàng:...
“Doãn Hàng, nhìn kìa, học sinh bây giờ đều thật lợi hại.” Lâm Khả xem tới nỗi mắt không chớp.
Doãn Hàng:...
“Oa! Bốn nam sinh kia dùng toàn bộ sức lực, xem ra là rất khẩn trương.” Lâm Khả nhìn cây gậy được truyền đi, nhẹ nhàng thở ra.
Biểu cảm Doãn Hàng vẫn không thay đổi: “Bao giờ đến lượt cậu thi đấu?”
“Hả? Tớ sao?” Lâm Khả vừa nhìn tổ thứ hai tranh tài, vừa trả lời Doãn Hàng: “Chắc là buổi chiều, nếu không thì là ngày mai, tớ cũng chưa kịp hỏi.”
Doãn Hàng:...
“A! Bạn học!” Một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt Lâm Khả.
Hả?
Lâm Khả ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy một nam sinh mặc đồng phục thể dục, cười tươi xán lạn như ánh mặt trời: “Bạn học? Gọi tớ sao?”
Nhìn biểu cảm ngây ngốc của Lâm Khả, nam sinh kia bĩu môi: “Lâm Khả, mới mấy ngày mà đã quên tớ rồi à, bút bi.” Bộ dạng nam sinh kia có chút đáng thương.
Lâm Khả chớp chớp mắt, đem chuyện cũ tua lại một lần, cô nhìn gương mặt nam sinh kia có chút quen thuộc, ký ức càng ngày càng rõ ràng, vài giây sau Lâm Khả đột nhiên đứng lên, nhìn nam sinh kia: “Cậu...cậu là Diệp Thần!”
Nghe được tên của mình, nam sinh kia cười lớn: “Ha ha ha, không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây, thì ra cậu học lớp 11?”
Lâm Khả mím môi, mặt mày cong lên: “Đúng vậy, cậu học lớp nào?”
“Sơ tam (*) chạy tiếp sức 400 mét chuẩn bị vào chỗ.” Khẩu lệnh của thầy giáo vang lên, Diệp Thần hít một ngụm khí lạnh, cậu nghiêng đầu hướng Lâm Khả nháy mắt: “Em đi thi đấu đã, sẽ quay lại liền.”
(*) sơ tam: tương đương với lớp 10 bên mình.
Nhìn bóng dáng Diệp Thần dần đi xa, Lâm Khả trợn mắt há hốc mồm.
Cậu ta học lớp 10??
Trông cậu ta như vậy mà là học sinh lớp 10??
“Ha ha.” Doãn Hàng bên cạnh cười hai tiếng, mặt không chút cảm tình: “Lớp 10.”
Lâm Khả quay đầu cười xấu hổ với Doãn Hàng: “Ha ha, cậu ấy chính là người tớ đã nói với cậu là giúp tớ nhặt lại bút bi đấy.” Cô vừa ngoan ngoãn trả lời, vừa ngồi lại gần Doãn Hàng.
“Cậu ta...nhìn không giống học sinh lớp 10 lắm...”
Khóe miệng Doãn Hàng nhếch lên: “Còn cậu thì không giống học sinh lớp 11 lắm.”
Lâm Khả:...
Bùm ——
Một tiếng súng vang lên, liền thấy bốn nam sinh giống như bốn con ngựa hoang lao nhanh về phía trước.
Lâm Khả nhìn sân thể dục chằm chăm không chớp mắt, khẩn trương tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
A!
Thấy rồi!
Cậu ấy đứng chạy ở vị trí thứ tư, cũng là vị trí quan trọng nhất.
Nhìn gậy nhỏ rơi xuống tay Diệp Thần, Lâm Khả cảm thấy có gì nghẹn ứ ở cổ.
Đúng lúc này, toàn bộ nữ sinh trong trường đều đồng thanh hô: “Diệp Thần! Cố lên!”
“Oa oa oa! Diệp Thần đẹp trai quá!
“Ôi mẹ ơi! Diệp Thần quá đẹp trai!”
“Diệp Thần! Cố lên! Tớ muốn “rụng trứng” vì cậu ấy quá.”
Lâm Khả nắm hai tay lại, lại từ từ buông xuống, cô xấu hổ nhếch miệng, đem tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn nhìn Diệp Thần chằm chằm.
Thì ra, cậu ấy cũng rất nổi tiếng ở trường.
Thì ra, cậu ấy chính là nam thần trong mắt nữ sinh!
Nhưng mà ——
Mấy nữ sinh đó cũng to gan quá mà ——
Trong đầu Lâm Khả có một suy nghĩ, cô nói với Doãn Hàng: “Tớ muốn “rụng trứng” vì cậu quá.”
Chỉ là nghĩ lại, cô liền thấy xấu hổ vô cùng.
“A oa oa oa oa a! Tuyệt nhất!!! Tuyệt nhất!!! Diệp Thần là tuyệt nhất!!!”
Tiếng hét đinh tai nhức óc hoan hô kéo Lâm Khả trở lại thực tại, cô nhìn một đám nam nữ sinh đang vây quanh Diệp Thần, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thật tốt!
Diệp Thần đứng hạng nhất.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
——
Diệp Thần vừa mới thi đấu xong, liền cầm chai nước khoáng chạy về phía khu lớp cao nhị.
“Chị Lâm Khả, vừa rồi trông em đẹp trai chứ?” Diệp Thần đi đến khu lớp cao nhị, vẫy vẫy tay với Lâm Khả.
“A...” Lâm Khả có chút ngượng ngùng, cô nhìn Diệp Thần bằng ánh mắt trong veo, mím môi, hai má lúm đồng tiền trên má dần hiện ra: “Rất lợi hại.”
Diệp Thần kéo khóa áo đồng phục xuống một chút, cậu uống một ngụm nước lớn, sau đó nhìn Lâm Khả chớp mắt: “Chị Lâm Khả, chị vẫn thiếu em một bữa ăn đó.”
“Ừ...được.” Cảm nhận được những ánh mắt “cháy bỏng” từ phía khu sơ tam bên cạnh, Lâm Khả vội vàng nói: “Cậu mau trở về đi.”
“Tạm biệt, à đúng rồi, ngày mai chạy đường dài 1500 mét nam, chị đến cổ vũ nhé.” Diệp Thần lại chớp mắt, sau đó không đợi Lâm Khả trả lời, cậu ta đã đi cùng bạn học trở về lớp.
“Ơ...” Thẳng đến khi không còn nhìn thấy Diệp Thần, Lâm Khả mới nhẹ nhàng thở ra, cô ngồi lùi ra sau, nhích lại gần Doãn Hàng, nói: “Học sinh bây giờ đều chủ động như vậy à?
Doãn Hàng:...
A?
Lâm Khả nghiêng đầu nhìn Doãn Hàng đang trầm mặc: “Tại sao cậu không nói gì thế?”
Doãn Hàng: “Ừ.”
Cảm nhận được giọng nói của Doãn Hàng có chút lạnh lùng, Lâm Khả thấy kỳ lạ, cô nghiêng đầu, nhìn gương mặt vô cảm của cậu, chọc chọc: “Doãn Hàng, cậu giận gì à?”
Doãn Hàng:...
“Không có.”
Lâm Khả chu miệng: “Cũng phải, có ai chọc tức cậu đâu.”
Doãn Hàng:...
“Thật ra...”
Lâm Khả muốn nói lại dừng lại nhìn Doãn Hàng, cậu nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Lâm Khả mím môi, mi mắt cười cong lên: “Quần áo đồng phục thể dục thật xấu, nhưng Diệp Thần mặc vào lại rất đẹp.”
Doãn Hàng:...
Lâm Khả càng thêm chắc chắn: “Đồng phục thể dục, thật là phân biệt đối xử.”
Doãn Hàng:...
“Khó coi.”
Lâm Khả: “Này!”
Doãn Hàng:...
“Đúng, rất khó coi.”
...............
Cuối cùng Doãn Hàng cũng cảm thấy.
Học sinh trung học ngày nay, quá chủ động.