- Theo tôi.
Nói dứt lời, Khắc An dựng thẳng cái tư thế đang ngã vào lòng cậu của nó đứng dậy, cầm tay nó kéo đi trước bao con mắt tập thể 11A1.
Nó và Khắc An vừa rời đi, 11A1 bắt đầu xì xầm rôm rả, đứa nào đứa nấy tròn mắt nhìn nhau.
- Sao Khắc An lại giúp nó chứ?
- Con khốn đó! Lại tính dụ giỗ Khắc An!
- Nó xinh đẹp chỗ nào chứ? Kém xa Nhã Tâm.
Nói rồi, tất cả ánh mắt đám nữ sinh trong lớp đổ dồn về phía góc lớp - nơi Nhã Tâm đang đứng khoanh tay dựa tường, cơ mặt đanh lại, nhìn cũng biết rằng cô ta đang rất tức giận.
- Câm miệng!
Nhã Tâm hét lên, hùng hổ bỏ khỏi lớp, ngay sau đó cặp Bạch Xà cũng đi theo.
Không khí trong lớp học chốc lát đã trở nên u ám, nặng trĩu, vì ai cũng sợ trước quyền lực của gia đình Nhã Tâm.
....
Về phần nó, sau khi rời khỏi lớp, nó cứ mặc cho Khắc An kéo đi, đi mãi cũng chẳng thấy điểm dừng, nhưng nó không dám ý kiến điều gì, chỉ biết im lặng, vì nó biết Khắc An đang tức giận mà nó thì chả hiểu nguyên nhân là gì.
Cho đến khi, ý thức về buổi học kéo đến, nó mới khựng người lại, nó không thể năm học mới mà đã vi phạm lỗi nghỉ học được, cố thu cánh tay về, nó nói lí nhí với Khắc An đang quay lưng về phía nó:
- Tớ... tớ phải quay lại lớp, sắp vào học rồi.
Khắc An vẫn im lặng, không một chút động tĩnh, bàn tay thì không có dấu hiệu buông cánh tay nó ra, thậm chí, cậu đang bóp chặt cánh tay nó, khiến nó phải bặm môi nén chịu cơn đau.
- Khắc An... - nó rụt rè khẽ cất lên giọng nói có đôi phần run sợ.
- Cậu muốn vác cái bộ dạng đó quay về lớp? - cuối cùng Khắc An cũng chịu mở miệng.
Sau lời nói của Khắc An, nó hơi không hiểu, nhưng đến khi tự nhìn xuống bộ đồng phục trên người, nó mới tá hoả nhận ra bộ đồng phục đã bị bám đầy dầu.
Ôi không!!!!
Không phải chỉ lo cho bộ đồng phục đâu, mà nó còn lo cho cả cái số phận thảm thương sắp tới của nó.
Còn nhớ chứ? Buổi sáng ngày hôm nay, Khang Kiệt đã đe doạ nó phải mặc bộ đồ này đến trường, giờ nhìn thấy hiện trường như vậy, thử hỏi, cậu sẽ phản ứng thế nào đây? Sẽ làm gì nó?
>< Trời ơi! Đến tưởng tượng thôi nó cũng không dám rồi, rất là đáng sợ đấy.
Trông nó cứ thơ thẩn như người mất hồn, Khắc An không khỏi khó chịu, thực ra là ghét cái trạng thái vô tình lờ cậu đi của nó, đành lên tiếng:
- Này, cậu có nghe tôi nói không đấy?
- Sao cậu lại nói chuyện với tôi sau những gì xảy ra ở thư viện hôm đó?
Một câu nói bị nó vô tình nói ra, vội bịt miệng lại, nó biết mình đã nói những lời không nên, nhưng dù sao khi nghĩ lại, tất cả những lời nó nói đều là sự thật. Chẳng phải ngày hôm đấy, Khắc An tuôn ra những câu cay nghiệt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nó đó sao?! Vậy thì, hà cớ gì bây giờ cậu lại xen vào chuyện của nó, thái độ dường như không còn nhớ đến chuyện ở thư viện?
Khắc An hơi sững người, lần đầu cậu chứng kiến vẻ mặt ngoan cố, không biết sợ của nó. Con người rụt rè, nhụt nhát mọi hôm của nó hôm nay chạy đi đâu rồi? Nhưng gì thì gì, nó tỏ thái độ đó với ai thì được, còn với Khắc An cậu thì không-bao-giờ được phép.
- Hôm nay cậu ăn gan trời sao?
Khắc An mặt hầm hầm sát khí, dồn dần về phía nó.
- Tớ... - tông giọng, thái độ của nó đã quay trở về trạng thái nhút nhát như thường ngày trước cái bộ mặt đáng sợ của Khắc An.
Nó cứ lùi dần, còn Khắc An cứ tiến.
Tim nó ngày càng đập nhanh với những bước chân của Khắc An đang ngày càng tiến sát.
Chợt phía sau nó có vật cản xuất hiện, nó ngoái đầu, phát hiện ra là một cái cây to chình ình, vậy là hết đường lui.
Khắc An vươn cánh tay dài về nó, theo phản xạ, nó nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho một cái gì đó sắp xảy ra.
.
.
.
- Không ngờ Khắc An nổi tiếng lạnh lùng như cậu lại có hứng thú với đồ chơi của người khác.~
Một giọng nói nam mang giọng điệu hống hách vang lên.
Nó hé mắt, một tấm lưng rộng lớn chắn ngang trước mặt nó và chẳng thể nhầm lẫn đi đâu được, từ giọng nói cho đến dáng vóc, là Khang Kiệt, cậu đang giữ chặt cánh tay của Khắc An.
- Đồ chơi của người khác? - Khắc An nhăn mặt.
- Phải. Chính xác là đồ chơi của tôi, Tống Khang Kiệt. - Khang Kiệt nhấn mạnh giọng nói, từng từ đều rõ ràng rành mạch.
- La Hạnh San, không ngờ cậu cũng thật có tài. - Khắc An vô cảm buông một câu, hất cánh tay của Khang Kiệt ra khỏi cánh tay mình rồi bước đi.
Vậy đấy, Khắc An cứ thế bỏ đi sau khi ném câu cuối lại cho nó, mặc cho nó chẳng hiểu ý nghĩa câu cậu nói là gì.
Cốp
Một thứ âm thanh vang lên rõ rệt, sự việc diễn ra rất nhanh chóng, âm thanh đó chính là cái búng trán đau điếng của Khang Kiệt tặng cho nó.
Nó đau đớn ôm cái vết đỏ lừ đang ngự trị giữa trán, dĩ nhiên, nó chẳng dám ho he tiếng than nào, chỉ có thể bặm môi chịu, dù trong lòng rất không cam tâm.
- Xem cậu đã để bộ đồng phục ra nông nỗi thế nào kìa? - Khang Kiệt khoanh tay, hất hàm khuôn mặt kiêu căng nhìn xuống bộ dạng nhếch nhác của nó.
- Tớ... xin lỗi. - nó cúi gằm mặt hối lỗi, thực sự thì nó đâu có muốn vậy, chỉ là bị người khác hại thôi mà.
Bất ngờ, Khang Kiệt dùng bàn tay của mình khẽ nâng khuôn mặt nó lên, mặt đối mặt với nó.
Hai cặp mắt nhìn nhau không rời.
Không biết Khang Kiệt cảm xúc thế nào.
Còn nó, hai con mắt căng ra hết cỡ như muốn nổ tung, hai bên má cũng ửng đỏ một cách bất bình thường. Đặc biệt, nhịp tim nó không ngừng gia tăng. Có phải nó đã mắc một chứng bệnh gì rồi không?? Dạo này tim nó bất ổn định, có lẽ nào là bệnh tim? @@
- San hô~ Không phải cậu nghĩ tôi thích cậu đấy chứ? Ha ha ha! - Khang Kiệt cười cợt, vò mái tóc nó trở nên bù xù.
Nó bất giác đưa hai bàn tay lên ôm mặt, đúng, nó có thể đoán được khuôn mặt nó đỏ đến cỡ nào vì nó đang cảm nhận được nhiệt độ nóng ran qua lòng bàn tay.
Không phủ nhận hoàn toàn việc nó có chút chút thích Khang Kiệt, nhưng nhớ, chỉ là chút-chút và nó đảm bảo sẽ chẳng có gì tăng thêm vì cái cảm xúc đó của nó đã bị cái lời nói và thái độ giễu cợt của Khang Kiệt đạp đổ hoàn toàn.
- Sao? Bị nói trúng tim đen rồi chứ gì? - Khang Kiệt đưa cái mặt gần mặt nó, cười gian xảo.
Ông trời ơi! Nếu cho nó một điều ước, nó ước có uy lực to lớn để đá bay cái tên con trai kênh kiệu, hống hách Khang Kiệt này ra khỏi cuộc sống của nó. Muốn sống yên ổn, cũng không được sao?
- Hạnh San!~
Bất chợt một giọng nói lanh lảnh, trong vắt từ đâu đó vang vọng về phía nó.
Không hẹn, cả nó và Khang Kiệt ngoái nhìn về phía giọng nói.
Trước một dáng người con gái lạ hoắc, Khang Kiệt vẫn tỉnh bơ, đặt bàn tay to lớn trên đầu nó một cách quá ư là vô tư.
Khác với Khang Kiệt, ngay từ khi nghe thấy cái giọng nói ấy, nó đã thấy quen thuộc. Và giờ, nó hoàn toàn ngạc nhiên đến hoá đá với chủ nhân của giọng nói ấy.
- My?!
..............
- Ê ê! Nghe bảo lớp mình hôm nay có học sinh mới đó.
- Thiệt hả? Trai hay gái?
- Gái! Nghe đồn mới du học từ Anh về, xinh đáo để.
- Chà chà! Háo hức quá!~ Mong sao không đanh đá như tụi con gái lớp mình.
... Vân vân và vân vân. Đó là những lời bàn tán của tụi nam sinh, xoay quanh vấn đề bàn luận chỉ là nói về một học sinh mới. Người nào người nấy nghe thấy hai từ gái xinh mắt đều sáng rực lên một cách lạ thường.
Nữ sinh trong lớp thì sao? À, tất nhiên là họ chẳng vui vẻ gì khi trông thấy cái ánh mắt khát gái của tụi con trai, làm như ở lớp chẳng có con gái không bằng.
... Nữ sinh bắt đầu nhao nhao lên phản bác.
- Hứ! Còn chưa nhìn thấy người ta, biết được xinh hơn tụi này sao?!
- Phải rồi!~ Cho dù có xinh, chắc gì đã sánh bằng tụi này!
- Đúng là tụi con trai ngu ngốc.
Không nhường nhịn, tụi nam sinh cũng gân cổ lên:
- Có mà tụi con gái mấy người ngu ngốc thì có!
- Toàn bọn sang chảnh!~
- Về soi gương lại đi!~
... Vậy là một cuộc cãi nhau nảy lửa đã bùng nổ tại lớp 11A1, chẳng mấy chốc, những chiếc bàn đã bị những bàn chân thi nhau giẵm đạp lên, người trên bàn, kẻ dưới đất, không ai nhường ai, cứ phang lên những câu nói mang âm lượng cực đại.
Thầy cô đi qua, trông thấy cái cảnh tượng đang diễn ra tại 11A1, lao mình vào với mục đích muốn chấm dứt cuộc chiến nhưng cuối cùng chỉ có sự thất bại trở ra. Cái đám học sinh này, giờ chẳng còn quan tâm đến lời thầy cô, đúng là làm phản rồi. =.=
Trong cái cảnh tưởng chừng không có hy vọng chấm dứt đó, thì ở cửa chính dần dần tiến vào những con người như toát ra uy lực ngầm qua biểu cảm trên gương mặt, khiến cho tập thể 11A1 tự động im phăng phắc, lặng lẽ ngồi xuống đúng vị trí của mình, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn những con người đang vô cùng không hài lòng đứng trên mục giảng.
Đoán ra được là ai không?
Đó chính là những anh chàng và cô nàng không chỉ nổi tiếng trong lớp 11A1 mà còn nổi tiếng khắp trường, thậm chí lan đến tận thầy cô, xã hội bên ngoài.
Phải, là ba người con trai với những danh hiệu cold boy, cool boy, play boy.
Và những người con gái còn lại, đương nhiên chỉ có thể là cặp Bạch Xà và Nhã Tâm.
Nhã Tâm vác bộ mặt lầm lì tiến về chỗ ngồi của mình, rõ ràng ai cũng nhận ra được sự tức giận trong biểu cảm của cô ta. Nguyên nhân? Do 11A1 ồn ào quá ư? Không, là từ nó mà ra. Vụ nó ngã sõng soài dưới nền đá hoa với đống dầu trơn, ai cũng biết là do Nhã Tâm bày trò, nên sự tức giận của cô ta là đương nhiên, vì kế hoạch đi chệch sang hướng khác, khiến Khắc An chú ý nó hơn. Có thể vui nổi sao?
Cặp Bạch Xà biết rằng không nên nói gì thêm, vì có thể khiến Nhã Tâm dễ nổi giận, nên họ cũng im lặng về chỗ.
Và, trên mục giảng, từ Khắc An, Khang Kiệt, đến Thiên Ân, cũng lần lượt bước xuống dưới lớp trước những con mắt tò mò, khó hiểu của 11A1, ba người con trai này, sao hôm nay lại đồng loạt im lặng đến rợn người vậy chứ? Quả thực khiến cho người ta có cảm giác bất an.
Ngay khi lớp học ai nấy đều ngay ngắn ngồi im lìm, thì giáo viên chủ nhiệm 11A1 - cô Đoan bước vào, vẻ mặt rạng rỡ đối lập hoàn toàn với không khí âm u bất thường của 11A1 lúc này, cũng chẳng bận tâm mấy, ánh mắt cô hướng về phía cửa chính, gật nhẹ đầu ra hiệu với người nào đó đang đứng ngoài.
Một nữ sinh mang nét ngây ngô, đáng yêu, toát lên phong cách của một cô công chúa nhí nhảnh bước vào, người nữ sinh này khẽ gật đầu mỉm cười với cô Đoan rồi cười rạng rỡ quay xuống dưới lớp, cất giọng nói mang tông giọng cao chót vót nhưng trong vắt:
- Xin chào! Tớ là Trần Thảo My, bạn vô cùng thân của La Hạnh San. Rất vui được học chung với mọi người. ^^
_Ru_