"Vậy Bạch thừa tướng
kia về đến nhà, có mời thái y đến trị liệu, hết thảy bình thường, chưa
có chuyện lạ gì cả!" Lưu tinh cung kính đáp, gật đầu đồng tình với Lưu
Phong bên cạnh.
"Từ hôm nay trở đi, ta muốn biết mọi cử động của Bạch phủ!" Ngọc Vô Ngân nhẹ nhàng khoát tay, ánh mắt thâm thuý làm
người ta nhìn không rõ cảm xúc, chỉ cảm giác một mảng lạnh băng.
"Chủ tử, thuộc hạ hoài nghi thư phòng Bạch phủ có mật đạo ạ" Lưu tinh hơi do dự chút lại nói.
"Hoài nghi ư? Ta muốn biết rõ hơn!" Ngọc Vô Ngân lạnh lùng theo dõi hắn, "Nói xem từ đâu mà ngươi hoài nghi vậy?"
"Thuộc hạ thủ ở Bạch phủ nửa ngày, lẽ ra Bạch thừa tướng sau khi bị Bạch cô
nương đả thương thì trước tiên phải về phòng đợi thái y đến trị liệu,
nhưng Bạch Triển Bằng sau khi về phủ lại bảo người hầu dìu ông ta đến
thư phòng, nếu không phải đi gặp một ai đó thì thuộc hạ cũng nghĩ không
ra hành vi của ông ta ạ!" Lưu tinh cau mày, lúc ấy hắn sợ bị phát hiện
nên cũng không dám tới gần quá, đợi Bạch Triển Bằng sau khi rời đi, hắn
mới đi tra thư phòng nhưng hắn lại không rõ mật đạo gì trong phòng, nhìn cả nửa ngày mà cũng không tìm ra dấu vết gì để lại.
"Được, ta
biết rồi, trong khoảng thời gian này ngươi tiếp nhận nhiệm vụ của Lưu
Phong!" Ngọc Vô Ngân thản nhiên nói xong, xoay người, nhìn lên một loại
thực vật xanh mơn mởn trên bậu cửa sổ kia.
Lưu Phong mặt tái nhợt, nhìn Lưu tinh cầu cứu, xong rồi, chủ tử lại để cho không biết là trừng phạt hắn thế nào nữa đây?
Tiếp nhận nhiệm vụ của Lưu Phong à? Vậy không phải là bảo hắn đi bảo hộ hai
mẹ con Bạch cô nương kia sao? Lưu tinh đảo mắt, cùng nghĩ ngợi giống Lưu Phong: Chủ tử à, Bạch cô nương kia có quan hệ gì với ngài vậy? Nhưng mà hắn lại giống y Lưu Phong, một câu cũng không dám hỏi. Nhận được ánh
mắt cầu cứu của Lưu Phong, nuốt nước bọt một cái, kiên trì nói, "Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy việc này nhất định là Bạch Triển Bằng kia tính kế
rồi, Lưu Phong...." Hắn là người vô tội mà!
"Lưu Phong chạy
nhanh tới Thanh phong quán ba tháng cho ta!" Ngọc Vô Ngân nói lạnh lùng. Thuộc hạ của hắn không cho phép gây ra chút sai lầm nào, ngươi có thể
không hoàn thành nhiệm vụ nhưng không thể không sai!
Thanh....Thanh phong quán ư? Trong mắt Lưu Tinh hiện lên chút cười, cũng giống y như
rời đi vậy, ít nhất không mất miếng thịt nào, chủ tử đã nhân từ lắm rồi.
Lưu Phong muốn khóc, ôi ôi, còn không bằng tên Lưu tinh kia
đừng có xin hộ cho hắn chứ, Thanh Phong quán ấy à, nhưng là viện khỉ đó, bộ dạng hắn anh tuấn tiêu sái như vầy, người gặp ngươi thích, thế mà
phải chạy tới đó, nhất định là bị người ăn cả xương lân thịt cũng không
còn. Đi vào đó thì thà rằng hắn nguyện chịu quỳ ở đây còn hơn!
Chủ tử, có thể đổi cách trừng phạt được không? Lưu Phong vô cùng kỳ vọng
nhìn bóng Ngọc Vô Ngân, hay là đi đối diện với mặt đá ba tháng cũng được mà! Chủ tử thật sự uy hiếp hắn, có trời biết hắn ghét cái Thanh Phong
quán biến thái này thế nào rồi!
"Còn không đi?" Giọng lạnh lùng
chẳng chút ấm áp nào bay tới, Lưu Phong ủ rũ đứng lên, ba tháng, là gần
một trăm ngày, mắt nhắm mắt mở cắn răng chịu đựng vậy!
"Chủ tử, thuộc hạ còn có chuyện muốn bẩm báo ạ!"
***
"Chuyện là thế này, hôm nay trong hoàng cung, mẹ con Bạch cô nương cùng Bạn
nguyệt công tử tay cầm tay đi cùng nhau, cảm giác ấy rất giống một nhà
ba người đó ạ" Lưu Phong nói xong, không dám đi, có nói không phải là
hắn có ý định gì mà hắn chỉ biết ăn ngay nói thật mà thôi!
"Ba
tháng quá ngắn, thêm ba tháng nữa!" Độ ấm trong phòng đột nhiêm giảm đột ngột đến lạnh băng, nước trà trong chén không biết đã đóng băng tự bao
giờ, gió lạnh thoảng qua, trong phòng đã chẳng còn bóng người nào.
Lưu Phong vừa mới ra đến cửa thì như ngừng thở, suýt chút nữa đã bị ngã
nhào, lệ rơi đầy mặt, trời đất chứng giám nha, đầu năm nay nói thật cũng bị phạt đó!
Thật là tên ngu ngốc! Lưu Vũ đi theo sau Ngọc Vô
Ngân rời đi, ánh mắt nhìn theo hướng Lưu Phong, chẳng trách chủ nhân
phạt hắn ta, hắn đều định tiến lên đá vào hai chân hắn ta, ngươi muốn
báo cáo tình hình gì thì cứ thực tế mà báo, việc gì phải lắm lời thêm
vào cái gì mà giống một nhà ba người chứ?
***
Lại nói
đến Bạch Triển Bằng được hai gia đinh dìu lên xe ngựa thì đột nhiên mở
mắt ra, ánh mắt khôn khéo lợi hại, ngồi xếp bằng, dùng chút lực đẩy nhẹ, ba cây ngâm châm lập tức từ cơ thể bắn ra, chính là chỗ mà Bạch Mặc Y
bắn vào người ông ta trước đó, lại nhìn chân tay bị bẻ gẫy của mình, mắt sầm xuống, nhắm mắt định thần.
Trở về phủ ông ta bảo người hầu đỡ đến thư phòng, cho người hầu lui, rồi lẳng lặng ngồi đợi bên trong.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nấp góc tối, thấy không rõ diện mạo, cũng không biết hắn xuất hiện từ chỗ nào.
"Hừ, ngươi có biết hôm nay suý nữa ngươi bị bại lộ hay không?" Người áo đen nói lạnh lùng.
Bạch Triển Bằng ngồi im, nếu bình thường thì ông ta hẳn đã đứng dậy, nhưng
giờ xương cốt đã bị gãy, đau đớn này làm cho sắc mặt hắn lại càng tái
nhợt, cũng bất chấp tất cả nhưng khi nghe xong lời người áo đen nói
trong lòng vẫn cả kinh.
"Nghiệt nữ đó không rõ là thế nào mà
biết chút công phu, là ta sai rồi!" Nếu hôm nay ông ta không có xuất ra
ba phần công lực, thì hầu như không khống chế được Bạch Mặc Y, cũng
không hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho!
"Bạch mỗ cũng không dám giấu, nhưng mà nàng ta quả thật không hề có nội lực!" Hôm nay ông
ta tóm lấy Bạch Mặc Y nhìn thì có vẻ là vô tình, cũng là tìm được mạch
đập của nàng, đúng là không có nội lực, nhưng lại không rõ nàng học công phu từ đâu, không nghĩ nhiều, vừa ra tay nhanh mà lại ác độc, giống như võ công của sát thủ vậy! Sát thủ à? Có thể bị người khác đánh tráo
không nhỉ? Bạch Mặc Y chẳng được ông ta để mắt sinh hoạt mười mấy năm
rồi, nhưng mà nàng cũng chẳng biết chút võ công nào!
"Chuyện hôm
nay ngươi làm tốt lắm, nhưng về người con gái dị thường kia của ngươi,
tốt nhất ngươi nên đi điều tra rõ đi! Đây là hắc ngọc tục cốt cao!" Ngời áo đen nói xong quăng cho ông ta một bình sứ chạm hoa lan.
"Đa
tạ đã ban thuốc!" Bạch Triển Bằng một tay tiếp nhận, vừa cảm kích, có
thuốc tốt nhất này bôi, đoạn xương gãy chắc sẽ lành nhanh thôi!
Đợi lúc Bạch Triển Bằng ngẩng đầu lần nữa thì trong phòng đã chẳng còn ai,
trầm ngâm một chút, lại gọi người hầu tới dìu ông ta về phòng, cũng cho
người đi mời thái y, Bạch phủ vì xảy ra chuyện liên tiếp nên cũng im
lặng với bên ngoài một thời gian.