“Em hứa gì?” Ơ, Hiên có hứa à? Nhìn bóng hai mẹ con cô Ngọc đi khuất, Hiên vẫn cứng họng chẳng nói được gì.
Thiên Hoa liếc xéo đứa con riêng của chồng, hừ lạnh rồi vớ lấy cái túi xách bước nhanh ra khỏi nhà, Thiên Di cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, nhanh chân đi lên cầu thang đóng sầm cửa phòng. Phòng khách với Mộc Hiên như là cái phòng riêng, cô bé cũng không hiểu mẹ với chị làm sao lại có thái độ khó hiểu thế nữa, liền mở TV lên xem cho đỡ nghĩ nhiều.
---
2 ngày sau đã là chuyện khác.
Thiên Di hậm hực bước vào nhà, đứa em từ khi nào đã chuyển cái bàn học thô sơ trên tầng thành cái bàn phòng khách. Sách vở bày la liệt trên sofa, Mộc Hiên vẫn cặm cụi gù lưng làm bài. Thiên Di cảm thấy, việc mình sắp nói nếu không phải là bị bắt nhận lời, nếu không quả thực quá sức điên rồ:
- Hiên, chiều nay được nghỉ đúng không?
Mộc Hiên ngẩng đầu lên, cảm thấy sống lưng đau điếng, nhăn mặt trả lời:
- Vâng, từ giờ chiều nào em cũng được nghỉ để ôn thi.
“Chiều nào cũng nghỉ?” Thiên Di bực bội lại càng bực bội hơn:
- Thế thì... chiều sang nhà cô Ngọc... học thêm.
- Học thêm ạ? Uầy, thật hả chị?
- Ừ, tí chị đưa sang.
Mộc Hiên nhìn theo bóng chị lên tầng mà cứ hạnh phúc không thôi, chị tốt chị đẹp như thiên thần!!!
Buổi chiều Hiên tắm rửa xong, áo ngủ thùng thình đợi chị xuống tầng đưa sang hàng xóm, cô bé cẩn thận tới mức đeo cả cái cặp nặng trịch trên vai, sách vở có bao nhiêu nhét hết lên lưng, tới mức cả người ốm yếu như sắp ngã ngửa ra sau.
Thiên Di váy xanh ngọc đi xuống, mát mẻ và tinh khôi, không nói lời nào lặng lẽ mở cửa. Mộc Hiên vội vàng chạy theo chị, vài bước chân đã tới trước cửa nhà hàng xóm.
Hiên xốc lại cặp trên vai, cười tươi nhất có thể chào hỏi cô Ngọc và chị Nguyệt. Cô Ngọc niềm nở nhìn Hiên, cô bảo hai chị em lên phòng anh Huy, anh đang học bài. Thiên Di thành thục đi lên tầng, bạn Hiên ngu ngơ như sợ bị lạc, cứ nhất nhất bám đuôi chị, Lam Ngọc nhìn mà phì cười.
- Huy ơi, tớ vào nhé.
Bên trong vang ra một tiếng “Ừ” trầm trầm, Thiên Di vui vẻ đẩy cửa phòng. Bạn Hiên cứ lắc lắc cái đầu hết bên này tới bên kia, nhìn căn phòng rộng như cái nhà, mỗi tội hơi tối tăm, chỉ có ánh đèn chùm trên trần lẳng lặng tỏa sáng. Không gian mờ ảo đẹp như mảnh vũ trụ không tên. Mà giữa dải ngân hà lạ lẫm ấy, Khắc Huy cao lớn tĩnh lặng ngồi trước bàn học, Thiên Di lặng mất nửa phút, sau đó mới từ từ lên tiếng:
- Huy...
Khắc Huy quay lại, vô tình nhìn thấy đôi con ngươi nâu đồng sáng rực ngây ngô, lạ lẫm len lén liếc khắp phòng, làm Khắc Huy tự nhiên cảm thấy buồn cười. Cậu đứng dậy, bật đèn sáng lên, ánh sáng soi rõ cả căn phòng, soi rõ cả đôi con ngươi xinh đẹp đang ngu ngơ nhìn cậu.
Thiên Di thấy Khắc Huy cứ nhìn Mộc Hiên, đang định lên tiếng thì hắn đã nhắc:
- Đừng đứng nữa, ra đây ngồi đi.
Hình như chị Di hơi giật mình.
Thiên Di ngồi xuống chiếc ghế ở giữa, Hiên ngồi sang bên phải chị. Ai ngờ, Khắc Huy lại vòng sang phía bên Hiên ngồi xuống. Thiên Di thoáng mở to mắt, rồi lại bình thường trở về nhanh chóng.
Buổi học trôi qua thuận lợi vô cùng, Khắc Huy giảng bài hay có thể so được với cả thầy cô trên lớp, giảng từ điều dễ hiểu nhất, rồi cứ từ từ lại thêm một chút khó khăn vào bài tiếp theo. Mộc Hiên hứng trí muốn quên cả trời đất, chưa bao giờ học hiểu tường tận như thế, thành ra chỉ muốn anh Huy nói mãi, nói mãi thôi...
Thi thoảng chị Di sẽ hỏi anh một vài câu gì đó cao siêu, Hiên nghe mà không hiểu gì hết, nhưng Hiên sắp được hiểu rồi, vì đằng nào Hiên cũng sắp lên lớp 6.
Rồi buổi sau, sau tiếp, không hiểu vì lí do gì chị Di không đưa Hiên cùng sang hàng xóm nữa, chị bảo lớn rồi tự đi một mình đi.
Thời gian tới gần kì thi ngày một gần, Hiên cứ nghĩ đến thôi là sợ hãi, tim đập nhanh không ngừng. Anh Huy thì vẫn luôn điềm tĩnh. Tuy là vậy, nhưng Hiên lại rất hay vì bị cái gì đó tác động mà phân tâm. Có khi chỉ vì mải nhìn quả địa cầu to đùng trong phòng anh Huy mà cô bé lại ngẩn ngơ không chú ý. Khi ấy, Khắc Huy không quát cũng không véo tai Hiên như cô giáo trên lớp, thay vì thế, anh chỉ đưa tay nắm lấy cằm Hiên xoay về phía sách vở, đôi khi kèm thêm vài câu đe dọa như kiểu:
- Nhìn vào đây!
Hiên ham chơi, nhưng Hiên sợ anh, nên anh nói câu một câu, Hiên làm theo không dám cãi. Có một hôm, Hiên miệt mài làm bài tập anh Huy giao, lại phát hiện ra có một chỗ mình mải nhìn cái gối trên giường lớn của anh mà không nghe giảng nên giờ chẳng hiểu gì, đành mang ra hỏi chị Di.
Thiên Di nhìn một lúc, nghĩ một hồi, thứ toán cấp I vớ vẩn này làm sao làm khó được cô, chỉ là cô đang suy nghĩ về điều khác...
Tối hôm ấy cũng là buổi tối ôn thi cuối cùng, là buổi cuối cùng Hiên được anh Huy kèm cặp.
Anh nhìn Hiên, cứ nhìn hoài làm Hiên chột dạ, chắc Hiên lại giải sai rồi. Mà đúng thế thật. Mặt anh vẫn tĩnh lặng như vậy, anh nhè nhẹ bảo Hiên, nhưng lời của anh Hiên nghe còn cảm thấy lạnh ớn hơn cả mắng mỏ:
- Anh không dạy thế này.
Hiên sai đúng bài chị Di chỉ. Nhưng Hiên chỉ không hiểu cách giải, chứ không phải Hiên làm sai mà.
- Anh ơi, em nhờ chị Di làm hộ đấy, bài này em không nhớ cách làm.
Nói xong còn méo méo cái miệng, sợ bị anh mắng mình lười. Khắc Huy nhìn gương mặt khôi hài tội nghiệp của cô bé, lại nghĩ làm sao người thông minh như Thiên Di có thể giải sai loại bài tập đơn giản thế này được.
- Mai thi rồi đúng không?
- Vâng... vâng ạ.
Khắc Huy lại đưa ánh mắt thâm sâu đó nhìn Hiên, Hiên bất giác rụt cổ lại một ít. Mai Hiên thi rồi, mà hôm nay vẫn còn làm sai bài tập, chán quá đi mất.
Khắc Huy điềm tĩnh thở ra, vẫn là nên nhắc nhở con bé một chút:
- Từ giờ không cần nhờ ai hết, chỉ cần nghe anh thôi. Anh dạy thế nào thì làm thế ấy.
Tất nhiên, anh giỏi vô cùng, Hiên tôn thờ anh chỉ sau chị Di rồi, anh dạy thế nào Hiên sẽ làm thế ấy, Hiên sẽ cố gắng đỗ vào Sao Vàng với anh và chị Thiên Di. Chẳng hiểu tại sao ngày xưa Hiên lại thấy ghét một người tốt như anh Huy nữa. Nghĩ vậy, cô bé toe toét miệng cười:
- Em thề, em sẽ nhớ từng lời của thầy luôn.
*
End chap 9
Hú :v ăn trưa ngon miệng nhé các cậu