Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 228: Chương 228: Cô không thú vị gì cả




Hai ngày tiếp theo, bởi vì thành công ra mắt của thương hiệu mới, công việc bên phía Tô Đế cũng coi như kết thúc.

Cô ta định về nước, bèn bắt đầu bàn giao công việc trong tay cho Cố Tuyết Trinh.

Việc vụn vặt không ít, mặc dù giữa chừng hai người cũng tranh luận không ít, nhưng kết quả cũng coi như tốt đẹp.

Hôm đó, đến ngày Tô Đế rời khỏi, Cố Tuyết Trinh tiễn cô ta ra sân bay.

“Khoảng thời gian cảm ơn sự quan tâm của cô, mặc dù giữa chúng ta xảy ra không ít lần cọ sát, có điều thái độ làm việc của cô, vẫn không tệ, khiến tôi có cách nhìn khác.”

Tô Đế kéo vali nhìn Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh nói lời tạm biệt.

Cố Tuyết Trinh nhướn mày.

Khi cô muốn nói gì đó thì nghe thấy Tô Đế tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu như có lần nữa, tôi vẫn không quá muốn hợp tác với cô, cô không thú vị gì cả.”

Cố Tuyết Trinh có hơi cạn lời, người phụ nữ này lúc đi rồi cũng không quên chê cô vài câu.

“Ồ tôi cũng thế.”

Cô không khỏi phản kích lại, vừa dứt lời, nhưng hai người lại nhìn nhau cười.

Đợi Cố Tuyết Trinh tiễn Tô Đế đi, một mình trở lại xe, cô hình như nhớ đến điều gì đó, lại rút điện thoại ra ấn một dãy số.

“Anh Mộ, tôi đã đưa Tô Đế đến sân bay rồi.”

Nghe trong điện thoại vang lên giọng nói lịch sự của Mộ Kình: “Xin lỗi, làm phiền cô rồi, khoảng thời gian này Tô Đế đã mang đến cho cô không ít phiền phức.”

Cố Tuyết Trinh bật cười nói: “Làm phiền thì không đến, đều là chuyện vặt vãnh của con gái mà thôi.”

Mộ Kình vẫn nói cảm ơn, Cố Tuyết Trinh không muốn nói nhiều về chủ đề này nữa, bèn chuyển chủ đề.

“Đúng rồi, giờ Tô Đế trở về rồi, anh Mộ chắc cũng vui nhỉ?”

Mộ Kình không có che giấu, cười nói: “Ừm, vài ngày nữa tôi cũng sẽ trở về.”

“Vậy anh đến lúc đó nhớ thông báo với tôi, anh đến đây hai lần tôi cũng chưa mời ăn được bữa cơm tử tế, lần này mặc kệ như thế nào, đều phải ăn với nhau một bữa.”

Cố Tuyết Trinh nhiệt tình nói.

Mộ Kình nhướn mày, cười nói: “Hà tất gì ngày khác, tối nay cũng được.”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, có hơi ngạc nhiên.

“Anh Mộ tối nay rảnh sao?”

“Ngược lại cũng không phải, có điều có bữa tiệc tối, cô tối nay đi cùng tôi, vừa hay có mối làm ăn có thể giới thiệu cho cô, không biết cô có hứng thú không?”

Cố Tuyết Trinh không nghĩ Mộ Kình mời cô làm bạn nữ đồng hành, nhưng vẫn đồng ý.

Tối nay, Cố Tuyết Trinh sửa soạn một phen, đi đến khách sạn tổ chức bữa tiệc hội họp với Mộ Kình.

Nhìn thấy Mộ Kình mặc bộ vest màu lam nhạt đứng ở cửa khách sạn, gương mặt tuấn tú phối với khí chất xuất trần của anh ta, cả người giống như công tử bước ra từ trong tranh.

“Anh Mộ.”

Cố Tuyết Trinh lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, cũng để Mộ Kình phát hiện cô, trong mắt vụt qua tia kinh diễm.

“Tối nay cô Cố lại muốn chèn ép người khác rồi.”

Anh ta nói đùa, chỉ thấy Cố Tuyết Trinh khoác trên mình bộ lễ phục hở vai màu tím chiết eo cao làm tôn lên vóc dáng quyến rũ của cô.

Đặc biệt là màu tím đại diện cho sự thần bí, cao quý, lúc này phối với gương mặt được trang điểm tinh tế của Cố Tuyết Trinh, cả người nhìn trông rất quý phái.

“Đừng chọc tôi.”

Cố Tuyết Trinh được anh ta khen mà thấy hơi ngại, lườm anh ta rồi chuyển chủ đề: “Đúng rồi, bữa tiệc tối nay là về chủ đề gì?”

Mộ Kình nghe xong cũng không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, đáp: “Coi như là bữa tiệc giao lưu của giới thương nghiệp.”

Anh ta nói rồi liền dẫn Cố Tuyết Trinh đi vào trong đại sảnh tổ chức, vừa đi vừa giải thích.

“Bữa tiệc tối nay quy tụ không ít người phụ trách của các công ty trang phục nổi tiếng trong nước, trong đó còn có không ít nhà thiết kế và nhà cung ứng vải vóc trong và ngoài nước…”

Vừa dứt lời, hai người cũng bước vào hội trường thì nhìn thấy các khách quý tụ tập bên trong, không ít người đều đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.

Có thể nói bữa tiệc này coi như lớn.

Cố Tuyết Trinh nhìn xung quang một vòng, mỉm cười nhìn Mộ Kình, hỏi: “Vậy mối làm ăn mà anh nói là?”

Mộ Kình nghe xong thì chỉ về người phụ nữ trung niên ăn vận rất đẹp đứng cách đó không xa cho Cố Tuyết Trinh: “Người đó là Tô Lan người phụ khách của thương hiệu đồ ăn quốc tế của nhà hàng tây Thánh Đế Khả Môn.”

Cố Tuyết Trinh nhướn mày, trong mắt có chút khó hiểu.

“Cho nên?”

“Tôi nghe nói công ty của bọn họ lần này định đổi trang phục cho tất cả nhân viên phục vụ của nhà hàng ở khu vực châu Á.”

Anh ta nói rồi, nhìn Cố Tuyết Trinh xong mới nói tiếp: “Cô đừng coi thường khu vực châu Á này, về số lượng tuyệt đối không ít, tôi bảo đảm chắc phải trên triệu bộ, nếu như có thể lấy được đơn đặt hàng này, ít nhất cũng được mấy trăm tỷ, coi như một đơn lớn rồi chứ?’

Cố Tuyết Trinh kinh ngạc: “Sao lại nhiều như vậy?”

Mộ Kình mỉm cười nói: “Nhà hàng Thánh Đế Khả Môn nổi tiếng với sự lãng mạn, sang trọng, cách phục vụ tốt, là thương hiệu nhà hàng tây rất nổi tiếng, nếu như cô có thể lấy được đơn đặt hàng này, đối với công ty của các cô mà nói, cũng là một chuyện tốt.”

Cố Tuyết Trinh suy nghĩ rồi gật đầu.

“Có điều tối nay có không ít đối thủ cạnh tranh cũng đến.”

Mộ Kình tiếp tục nói.

Cố Tuyết Trinh định thần lại, không để ý nói: “Có lời ai cũng muốn, điều này rất bình thường, ngược lại cảm ơn anh, free cho tôi một cơ hội cạnh tranh.”

Mộ Kình bật cười, lắc đầu nói: “Cô không cần cảm ơn tôi, đối phương yêu cầu rất cao, có thể lấy được đơn đặt hàng hay không, còn không chắc.”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói: “Vậy được, tôi không khách khí với anh nữa.”

Nói rồi, cô cầm ly rượu đi về phía Tô Lan, định yên lặng quan sát diễn biến.

Cũng vào lúc này, cửa sảnh tiệc lại xuất hiện hai thân ảnh, khiến cả hội trường rần rần cả lên.

Nhìn thấy Mộ Triều Ca mặc bộ lễ phục trắng, khoác tay Phong Diệp Chương đi vào trong hội trường.

Hai người một đen một trắng, giống như một đôi tình lữ.

Nhất là đối với sự thân cận của Mộ Triều Ca, Phong Diệp Chương cũng không có từ chối.

Cũng không biết Mộ Triều Ca nói cái gì thì thấy Phong Diệp Chương mặt mày vốn không có cảm xúc đột nhiên cong môi.

Động tác thân mật của hai người được không ít người nhìn thấy, bọn họ đều mỉm cười chào hỏi với những người khác.

Cố Tuyết Trinh thấy hai người bị đám đông vây quanh thì sững người.

Cô không nghe nói Phong Diệp Chương sẽ đến.

Khi cô đang nghi ngờ thì nhìn thấy Mộ Triều Ca dẫn Phong Diệp Chương rời khỏi đám đông đi về phía Tô Lan người phụ trách Thánh Đế Khả Môn.

Ba người nói chuyện rất vui vẻ, nhìn dáng vẻ hình như có quen biết.

Khi bọn họ nói chuyện phiếm, xung quanh cũng vang lên không ít lời bàn luận của mọi người.

“Tổng giám đốc Phong và cô Mộ trông thật xứng đôi, gia thế cũng tương xứng, chỉ sợ liên hôn là chuyện sớm muộn.”

“Lại chẳng, hai người đứng cùng nhau trai tài gái sắc, chỉ sợ cả Kinh Đô cũng không tìm được cặp thứ hai xứng đôi như thế.”

“Nói cũng phải, cũng không biết hôn lễ sau này của hai người sẽ long trọng như thế nào.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy những lời này thì không khỏi sững ra.

Cô ngây ngốc nhìn về phía Phong Diệp Chương, dường như trừ cô và Phong Diệp Chương ở cạnh nhau ra, bất luận là ai, đứng cùng với anh, người khác cũng sẽ cảm thấy bọn họ xứng đôi…

Hơn nữa tất cả mọi người đều không biết sự tồn tại của cô, không biết người đàn ông này đã kết hôn rồi.

Không, cũng không phải tất cả mọi người đều không biết.

Có những người biết, nhưng bọn họ thà giả vờ như không biết, thậm chí còn muốn phá hỏng.

Ví dụ như Lục Kim Yến, ví dụ như bà Phong…

Cố Tuyết Trinh nghĩ đến những điều này, trong lòng đột nhiên cảm thấy không biết có mùi vị gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.