Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 227: Chương 227: Đã thích cô




Cố Tuyết Trinh không biết sau khi cô rời khỏi, hai người còn tiếp tục khinh rẻ hai mẹ con cô.

Cô đứng ở hành lang, nửa ngày cũng không có hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này, trong đầu cô toàn là lời nói vừa rồi của Cố Tuyết Trâm, mãi văng vẳng bên tai.

Đó chẳng qua là cô ta bố thí cho… rất nhanh sẽ bị lấy lại.

Cho nên cô ta trở về không phải chính là để đến cảnh cáo cô chứ?

Cố Tuyết Trinh nghĩ đến đây thì không nhịn được mỉm cười tự giễu.

Cô cẩn thận suy nghĩ, Cố Tuyết Trâm thật ra nói cũng không sai, tất cả những thứ này vốn dĩ không thuộc về cô, nhưng cô lại lưu luyến cái gì.

Khi cô lắc đầu khôi phục lại cảm xúc của mình, Phong Diệp Chương đột nhiên xuất hiện ở hành lang.

Thì ra anh thấy Cố Tuyết Trinh đi ra ngoài lâu như vậy cũng không có trở lại, định ra ngoài xem thử.

Kết quả nhìn thấy sắc mặt của Cố Tuyết Trinh không tốt đứng ở hành lang.

Anh nhíu mày, đi tới.

“Xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của em sao lại kém như vậy?”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy tiếng của anh, cả người hơi run lên.

“Không sao, chỉ là có hơi không thoải mái, muốn về sớm.”

Cô không dám nhìn Phong Diệp Chương, cụp mắt nói.

Phong Diệp Chương cũng không có chú ý, dù sao tin lời cô nói nên gật đầu: “Nếu đã như thế, lát nữa em xuống dưới lầu trước đợi tôi, tôi đưa em về.”

Cố Tuyết Trinh sững ra, vô thức muốn từ chối.

Nhưng thấy sự quan tâm trên gương mặt của anh, lời từ chối của cô thế nào cũng không nói ra được, chỉ đành gật đầu.

“Ừm.”

Sau đó hai người đi vào trong phòng bao, giả bộ không quen mà trở về chỗ của mình.

Những người khác cũng không chú ý, chỉ có Quý An ánh mắt u ám nhìn hai người.

Cố Tuyết Trinh không chú ý đến ánh mắt của cô ta, sau khi ngồi xuống, cô bị các đồng nghiệp khác quấn lấy.

Cô ngồi một lúc, bèn mượn cớ không khỏe, tạm biệt với mọi người.

“Mọi người cứ tiếp tục ăn uống vui chơi, tôi có hơi không thoải mái, về trước đây.”

Mọi người mặc dù có hơi bất mãn, có điều cũng không có cố níu giữ.

Rất nhanh Cố Tuyết Trinh đã thoát thân khỏi bàn rượu, rời khỏi phòng bao.

Sau khi cô rời khỏi, bầu không khí trong phòng bao không hề bị ảnh hưởng.

Quý An mặc dù cũng kinh ngạc Cố Tuyết Trinh rời khỏi sớm như vậy, nhưng thấy Phong Diệp Chương không có ý rời khỏi, dần dần yên tâm, tiếp tục nói chuyện với Phong Diệp Chương.

Nhưng cô ta yên tâm quá sớm rồi, Phong Diệp Chương không có rời khỏi là vì chưa đến thời gian rời khỏi.

Cho nên anh ngồi một lúc, thấy thời gian sắp tới, bèn dừng chủ đề với Quý An, đứng dậy.

“Các vị, công ty còn có việc, mọi người cứ tiếp tục vui chơi ăn uống, mọi thanh toán tối nay đều tính vào tôi.”

Sau khi anh dứt lời, mọi người đều nhiệt tình tạm biệt.

“Tổng giám đốc đi từ từ.”

“Tổng giám đốc, đi đường cẩn thận.”

Đối lập với lời tiễn của bọn họ thì sắc mặt của Quý An lại cứng đờ hơn nhiều.

Cô ta muốn nói gì đó, nhưng Phong Diệp Chương căn bản không cho cô ta cơ hội, sau khi nói tạm biệt với mọi người thì trực tiếp rời khỏi phòng bao.

Đợi Phong Diệp Chương ra khỏi phòng bao, Quý An mới phản ứng lại, vội vàng nói tạm biệt với mọi người rồi đuổi theo ra ngoài.

Ai ngờ cô ta suy cho cùng chậm một bước, trên hành lang đã không nhìn thấy bóng dáng của Phong Diệp Chương.

Khi cô ta chuẩn bị rời khỏi, khóe mắt đột nhiên liếc qua một bóng dáng cách đó không xa vụt qua, giống như Cố Tuyết Trinh.

Cô ta chần chừ đi tới, tuy nhiên chỗ đó không có ai cả.

Lẽ nào cô ta nhìn nhầm… Có lẽ là cô ta nhìn nhầm, cô ta nhớ Cố Tuyết Trâm hôm nay mặc không phải bộ quần áo đó.

Cô ta lắc đầu xoay người rời khỏi.

Sau khi cô ta rời khỏi, Cố Tuyết Trâm từ trong góc bước ra.

Cô ta trầm tư nhìn Quý An.

Vừa rồi cô ta chắc không có nhìn thấy đâu nhỉ?



Cùng lúc đó, Cố Tuyết Trinh ở bãi đỗ xe đợi 10 phút, cuối cùng đợi được Phong Diệp Chương đi ra.

“Xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”

Phong Diệp Chương đi tới gần nhìn thấy sắc mặt của cô vẫn không tốt, nói xin lỗi: “Lên xe đi, tôi đưa em về trước.”

Cố Tuyết Trinh không nói gì, gật đầu bước lên xe.

Khi bọn họ vừa rời khỏi không lâu, Quý An chạy xuống.

Cô ta chỉ nhìn thấy bóng xe mơ hồ, không khỏi bực tức giậm chân, muộn một bước rồi.

Cố Tuyết Trinh bọn họ không biết, trên đường trở về, trong xe là một khoảng lặng.

Phong Diệp Chương nghiêng đầu nhìn sang cô gái nhắm mắt giả vờ ngủ, trong lòng cứ có cảm giác lạ lùng.

Cảm thấy trên người Cố Tuyết Trinh lúc này tản ra khí tức rất lạnh lẽo, là loại cảm giác anh trước nay chưa từng thấy, dường như mang theo chút gì đó xa cách.

Anh nghĩ đến đây, không khỏi hơi nhíu mày.

Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Anh thu hồi ánh nhìn, có lẽ anh cảm giác sai thôi.

Cô gái này chỉ là mệt mỏi.

Dù sao mấy ngày nay cô bận không ít việc.

Anh ở trong lòng tìm cớ, nhưng lại không biết đó không phải ảo giác của anh, mà thật sự là suy nghĩ về Cố Tuyết Trinh.

Sau khi gặp mặt Cố Tuyết Trâm, Cố Tuyết Trinh luôn suy nghĩ một vấn đề.

Cô cảm thấy, cô bây giờ trừ diễn tốt vai người vợ tốt ra, còn lại tốt nhất nên duy trì khoảng cách với Phong Diệp Chương.

Cô của hiện nay… không thể phủ nhận, đã thích người đàn ông này.

Nhưng, bọn họ cuối cùng cũng không có kết quả.

Nhân lúc bây giờ chưa thích quá nhiều, rút thân kịp thời, cũng còn kịp…

Cô nghĩ đi nghĩ lại, sau đó mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, đã về đến biệt thự.

“Tỉnh dậy, đến nhà rồi.”

Phong Diệp Chương khẽ lay Cố Tuyết Trinh.

Vốn dĩ gọi hai tiếng, anh thấy Cố Tuyết Trinh không có phản ứng, định khom người bế cô đi vào, Cố Tuyết Trinh lại theo động tác của anh mà tỉnh lại.

Cô vô thức lùi lại kéo giãn khoảng cách của hai người.

Phong Diệp Chương thấy động tác của cô, sắc mặt tối đi, hai mắt nheo lại.

Cố Tuyết Trinh lúc này cũng nhận ra sắc mặt của anh không đúng, phản ứng lại động tác vừa rồi của cô rất dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung.

“Cái đó, vừa rồi em ngủ mơ màng, không có ý gì khác.”

Cô nói rồi chủ động khoác tay vào cánh tay của Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương liếc mắt nhìn nụ cười nịnh nọt của cô, điều không vui trong lòng cũng mất hút.

“Xuống xe đi.”

Anh nói rồi, lùi lại một bước, kêu Cố Tuyết Trinh xuống xe.

Cố Tuyết Trinh thấy sắc mặt dịu lại của anh thì thở phào.

“Giờ anh còn phải đến phòng làm việc xử lý công việc sao?”

Cô tìm chủ đề để hỏi.

“Ừm, còn có chút việc chưa xử lý xong, em không thoải mái thì nghỉ ngơi trước đi.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Em biết rồi, vậy anh đừng làm quá muộn.”

Cô mỉm cười quan tâm, Phong Diệp Chương gật đầu ra hiệu đã biết.

Sau đó hai người đi vào tân phòng, Cố Tuyết Trinh nhìn theo Phong Diệp Chương đi vào phòng làm việc thì mới xoay người đi vào trong phòng.

Mà nụ cười trên mặt cô cũng theo động tác xoay người mà hoàn toàn biến mất, trở nên lạnh lùng.

Cô ở trong lòng không ngừng cảnh cáo bản thân, đây chỉ là diễn kịch, không được quá nhập vai.



Ngày hôm sau, Phong Diệp Chương thức dậy, nhưng lại cảm thấy bên cạnh thiếu cái gì đó.

Cố Tuyết Trinh vốn dĩ nên ở bên cạnh anh lúc này đã không ở trong phòng.

Anh nhíu mày thức dậy đi làm vệ sinh cá nhân, tưởng Cố Tuyết Trinh chỉ dậy sớm hơn anh.

Tuy nhiên đợi anh đi xuống lầu, vẫn không thấy bóng dáng của Cố Tuyết Trinh đâu.

Anh tìm quản gia hỏi: “Mợ chủ đâu?”

Quản gia trả lời: “Mợ chủ nói công ty còn có việc chưa xử lý, từ rất sớm đã đến công ty rồi.”

Phong Diệp Chương nghe thấy lời này, tóm lại cảm thấy có hơi không đúng, nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng, cuối cùng chỉ có đành từ bỏ đi đến công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.