Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 235: Chương 235: Đến tìm cô tính sổ




Chỉ là còn không đợi cô phỏng vấn đã xảy ra chuyện gì, âm thanh bén nhọn của Hứa Tổ Nhi liền vang lên.

“Cố Tuyết Trâm, cô còn có mặt mũi xuất hiện nữa hả? Chúng tôi thật sự đã bị cô hại chết rồi!”

Lời này vừa mới nói ra, những nhà thiết kế vốn dĩ không dám oán trách cũng nhỏ giọng thì thầm.

“Chứ gì nữa, bởi vì cô ta mà thành tích tháng này của chúng ta đã bị ảnh hưởng rồi.”

“Tôi nói thật nha, tôi cảm thấy là người phụ nữ này giống như là sao chổi vậy đó. Chỉ cần chuyện gì có liên quan đến cô ta, cho dù miễn cưỡng thoát khỏi kết cục thì cũng sẽ bởi vì đủ loại chuyện mà xui xẻo.”

“Nghe thấy cô nói cũng đúng thiệt đó.”

“Ôi cũng không biết là lần này công ty dự định xử lý như thế nào đây, có phải là cũng bao che giống như lần trước không.”

“Ai mà biết được chứ, không phải nói là sau lưng của cô ta có người à?”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy những lời bàn tán này, sắc mặt chìm xuống, nhưng mà cũng không tranh luận với bọn họ.

Về phần Hứa Tổ Nhi, ngay cả nhìn cô cũng không thèm nhìn cô ta một cái, trực tiếp đi vào phòng làm việc của tổng giám.

“Tổng giám Quý.”

Cô gõ cửa bước vào, lịch sự chào hỏi.

Quý An nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên từ trong tài liệu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ chắc là thiết kế Cố biết tôi kêu cô đến đây là vì chuyện gì.”

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, lại liên tưởng đến những lời nghe được ở bên ngoài, trong lòng cũng có suy đoán.

“Đã đoán được một chút, nhưng mà cũng không xác định.”

Cô mím môi trả lời, Quý An bình tĩnh nhìn cô.

“Bởi vì sự tùy hứng của thiết kế Cố, mặc dù là công ty đã đưa ra biện pháp đối phó kịp thời, nhưng mà lượng tiêu thụ của công ty vẫn bởi vì nguyên nhân của bản thân cô mà chịu ảnh hưởng như cũ. Bao gồm cả nhãn hiệu mà chúng ta hợp tác với RC, bây giờ cũng đang phải chịu công kích, cứ tiếp tục như vậy nữa thì công ty chỉ có thể đuổi việc thì mới có thể làm lắng lại sự phẫn nộ của quần chúng.”

Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, ngơ ngác cả người.

Cô không ngờ đến là chuyện này lại phát triển đến mức độ này.

Cô càng không ngờ tới một hành động tùy ý của Cố Tuyết Trâm lại mang đến phiền toái lớn cho cô như vậy.

Cô sững sờ nhìn Quý An, không biết nên phản ứng gì.

“Sao vậy, cô còn có cái gì muốn nói?”

Quý An nhìn thẳng vào mắt của cô, lạnh giọng hỏi.

Cố Tuyết Trinh hoàng hồn lại, lắc đầu nói: “Không còn nữa, tôi đồng ý chấp nhận bất cứ hình phạt nào.”

Dù sao bây giờ cô đang đóng vai là Cố Tuyết Trâm, phải chịu trận nhiều chuyện cho cô ta, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Chỉ là điều duy nhất làm cho cô lo lắng nhất, chính là nếu như cô không có thân phận nhà thiết kế thì tương lai cô nên làm cái gì đây?

Quý An không biết suy nghĩ ở trong lòng của cô, nghe thấy câu trả lời của cô, trong mắt lướt qua một tia sáng.

“Nghe thấy lời nói này của cô, chắc cô cũng biết thân biết phận. Ở chỗ của tôi cũng chỉ gọi điện thoại thông báo trước cho cô thôi, kết luận cụ thể của công ty vẫn còn chưa gửi xuống, cho nên hai ngày nay cô cứ ở trong nhà chờ quyết định của công ty rồi thì lại sắp xếp sau.”

Cô ta mềm giọng nói.

Cố Tuyết Trinh cũng không có ý kiến, gật đầu đồng ý.

“Vậy không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

Quý An gật đầu, đưa mắt nhìn cô đi khỏi.

Chờ bóng dáng của Cố Tuyết Trinh đã hoàn toàn biến mất ở phòng làm việc, Quý An châm chọc nhếch miệng.

“Cái cô Cố Tuyết Trâm này cũng không có gì đặc biệt.”

Lúc nói chuyện, trong mắt của cô ta tràn đầy vẻ tính toán.

Mà Cố Tuyết Trinh lại không biết những thứ này.

Sau khi cô rời khỏi phòng làm việc, cô cũng không ở lại công ty lâu thêm, trực tiếp đón xe đi về biệt thự ven biển.

Ai biết được cô vừa mới về đến nhà liền đụng phải bà Phong khí thế hùng hồn.

Mà sau lưng của bà ta còn có không ít người đi theo.

Còn có Phong Thùy Bích đang hả hê vui sướng, cùng với Mộ Triều Ca mang theo sắc mặt khó coi, cùng với một người đàn bà mà cô không quen biết.

Nhưng mà từ nét giống nhau giữa gương mặt của người đó với Mộ Triều Ca, cũng không khó đoán ra được thân phận của bà ta, chắc có lẽ là mẹ của Mộ Triều Ca.

Cố Tuyết Trinh nhìn đến đây, lại nhìn thấy ánh mắt của người đàn bà đó nhìn mình tràn ngập lửa giận, trong lòng không khỏi lộp bộp.

Khí thế lớn như vậy, chẳng lẽ là tìm cô để tính sổ?Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, không khỏi sửng sờ.

Phong Diệp Chương đi công tác rồi?

Nhưng mà anh lại không nói với mình.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi tự giễu mà cười một tiếng.

Chỉ sợ là vì Phong Diệp Chương tránh mặt cô cho nên mới cố ý không nói ra.

Cô xua tay kêu quản gia rời đi, quay người lại đứng ở cửa phòng, nhìn căn phòng trống vắng, trong lòng rất thất vọng, cũng cực kỳ khó chịu.

Cũng bởi vì chuyện này mà cô nằm ở trên giường mất ngủ.

Cô suy nghĩ những cảm xúc tốt đẹp mà cô vất vả vun đắp với Phong Diệp Chương đều trở về con số âm.

Nhưng mà cô lại không biết tất cả những chuyện này đều là do cô suy nghĩ lung tung.

Phong Diệp Chương đi quả thật là bởi vì tình huống khẩn cấp.



Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh mất ngủ cả một đêm, thức dậy rất sớm đi rửa mặt, sau đó đi xuống lầu dùng cơm.

Trong bữa cơm, cô lấy điện thoại di động ra lướt tin tức ở trên mạng, phát hiện những tin tức đó đều đã bị đè xuống, đổi lại là một tin tức lôi cuốn hơn.

Có biết có lẽ chuyện này là do Phong Diệp Chương đã để cho người ta làm, cho nên xem mấy lần liền để điện thoại di động xuống, lại ăn không ngon.

Cô miễn cưỡng ăn cơm xong rồi lại trở về phòng, chợt nhớ đến hôm đó Mộ Kình đi cùng với cô.

Sau khi xảy ra những chuyện này, cô còn chưa cho anh ta một lời giải thích, không khỏi cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho anh ta.

Cho dù là nói như thế nào, tối ngày hôm đó Mộ Kình dẫn cô đi tham gia bữa tiệc cũng là bởi vì giúp đỡ cho cô.

“Anh Mộ, thật xin lỗi, hình như là tối hôm đó tôi đã làm hư ý tốt của anh rồi.”

Mặc dù là không phải cô làm, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có lỗi.

“Không có việc gì đâu, hơn nữa tôi tin tưởng cô không phải là loại người tùy ý đánh người khác, gây ra chuyện như thế này chắc chắn là cô có nguyên nhân của mình.”

Ở trong điện thoại, nhớ đến Mộ Kình khéo hiểu lòng người làm Cố Tuyết Trinh có chút cảm động.

Đây là người thứ hai nói lời tin tưởng cô ngoại trừ Quý Phong Vận.

Mà bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của cô phức tạp không thôi, không biết nên nói cái gì.

“Cô Cố, cô vẫn còn ở đó chứ?”

Cũng không biết có phải là bởi vì Cố Tuyết Trinh im lặng quá lâu, Mộ Kình không xác định mở miệng hỏi.

“Tôi ở đây.”

Cô hít một hơi thật sâu, nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh, Mộ Kình.”

Giờ phút này cô thật sự xem Mộ Kình như là bạn bè, mà không phải là người đi trước trong sự nghiệp.

Mộ Kình cũng nhận ra thái độ của cô thay đổi, lại an ủi vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, tâm trạng nặng nề của Cố Tuyết Trinh mới dịu đi không ít.

Cô giữ vững tinh thần một lần nữa, chuẩn bị nhập tâm vào công việc.

Bởi vì cô đã bị giáng chức, không còn là tổng giám của công ty nữa, cho nên không cần phải đi đến công ty, chỉ cần ở nhà vẽ bản thiết kế là được rồi.

Trong lúc cô đang chuyên tâm làm việc không được bao lâu, điện thoại ở bên cạnh lại vang lên một lần nữa.

Quét mắt nhìn, là cuộc gọi của công ty, liền ấn nghe.

Liền nghe thấy ở bên trong vang lên giọng nói lạnh lẽo nghiêm túc của Quý An.

“Thiết kế Cố, làm phiền bây giờ cô lập tức đến công ty một chuyến.”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, vô thức hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì à?”

Quý An cũng không nhiều lời, chỉ là nói kêu Cố Tuyết Trinh nhanh lên đi, sau đó cúp điện thoại.

Cố Tuyết Trinh nhìn điện thoại bị cúp máy, chau mày lại, nhưng mà vẫn dọn dẹp một phen rồi đi đến công ty.

Đợi đến lúc cô đi đến công ty, bước vào bộ phận thiết kế, cô liền phát hiện những người trong bộ phận thiết kế đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc.

Thậm chí trong nháy mắt cô xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, ánh mắt đó hận không thể nuốt chửng cô.

Cố Tuyết Trinh thấy như vậy, trong lòng liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là còn không đợi cô phỏng vấn đã xảy ra chuyện gì, âm thanh bén nhọn của Hứa Tổ Nhi liền vang lên.

“Cố Tuyết Trâm, cô còn có mặt mũi xuất hiện nữa hả? Chúng tôi thật sự đã bị cô hại chết rồi!”

Lời này vừa mới nói ra, những nhà thiết kế vốn dĩ không dám oán trách cũng nhỏ giọng thì thầm.

“Chứ gì nữa, bởi vì cô ta mà thành tích tháng này của chúng ta đã bị ảnh hưởng rồi.”

“Tôi nói thật nha, tôi cảm thấy là người phụ nữ này giống như là sao chổi vậy đó. Chỉ cần chuyện gì có liên quan đến cô ta, cho dù miễn cưỡng thoát khỏi kết cục thì cũng sẽ bởi vì đủ loại chuyện mà xui xẻo.”

“Nghe thấy cô nói cũng đúng thiệt đó.”

“Ôi cũng không biết là lần này công ty dự định xử lý như thế nào đây, có phải là cũng bao che giống như lần trước không.”

“Ai mà biết được chứ, không phải nói là sau lưng của cô ta có người à?”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy những lời bàn tán này, sắc mặt chìm xuống, nhưng mà cũng không tranh luận với bọn họ.

Về phần Hứa Tổ Nhi, ngay cả nhìn cô cũng không thèm nhìn cô ta một cái, trực tiếp đi vào phòng làm việc của tổng giám.

“Tổng giám Quý.”

Cô gõ cửa bước vào, lịch sự chào hỏi.

Quý An nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên từ trong tài liệu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ chắc là thiết kế Cố biết tôi kêu cô đến đây là vì chuyện gì.”

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, lại liên tưởng đến những lời nghe được ở bên ngoài, trong lòng cũng có suy đoán.

“Đã đoán được một chút, nhưng mà cũng không xác định.”

Cô mím môi trả lời, Quý An bình tĩnh nhìn cô.

“Bởi vì sự tùy hứng của thiết kế Cố, mặc dù là công ty đã đưa ra biện pháp đối phó kịp thời, nhưng mà lượng tiêu thụ của công ty vẫn bởi vì nguyên nhân của bản thân cô mà chịu ảnh hưởng như cũ. Bao gồm cả nhãn hiệu mà chúng ta hợp tác với RC, bây giờ cũng đang phải chịu công kích, cứ tiếp tục như vậy nữa thì công ty chỉ có thể đuổi việc thì mới có thể làm lắng lại sự phẫn nộ của quần chúng.”

Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, ngơ ngác cả người.

Cô không ngờ đến là chuyện này lại phát triển đến mức độ này.

Cô càng không ngờ tới một hành động tùy ý của Cố Tuyết Trâm lại mang đến phiền toái lớn cho cô như vậy.

Cô sững sờ nhìn Quý An, không biết nên phản ứng gì.

“Sao vậy, cô còn có cái gì muốn nói?”

Quý An nhìn thẳng vào mắt của cô, lạnh giọng hỏi.

Cố Tuyết Trinh hoàng hồn lại, lắc đầu nói: “Không còn nữa, tôi đồng ý chấp nhận bất cứ hình phạt nào.”

Dù sao bây giờ cô đang đóng vai là Cố Tuyết Trâm, phải chịu trận nhiều chuyện cho cô ta, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Chỉ là điều duy nhất làm cho cô lo lắng nhất, chính là nếu như cô không có thân phận nhà thiết kế thì tương lai cô nên làm cái gì đây?

Quý An không biết suy nghĩ ở trong lòng của cô, nghe thấy câu trả lời của cô, trong mắt lướt qua một tia sáng.

“Nghe thấy lời nói này của cô, chắc cô cũng biết thân biết phận. Ở chỗ của tôi cũng chỉ gọi điện thoại thông báo trước cho cô thôi, kết luận cụ thể của công ty vẫn còn chưa gửi xuống, cho nên hai ngày nay cô cứ ở trong nhà chờ quyết định của công ty rồi thì lại sắp xếp sau.”

Cô ta mềm giọng nói.

Cố Tuyết Trinh cũng không có ý kiến, gật đầu đồng ý.

“Vậy không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

Quý An gật đầu, đưa mắt nhìn cô đi khỏi.

Chờ bóng dáng của Cố Tuyết Trinh đã hoàn toàn biến mất ở phòng làm việc, Quý An châm chọc nhếch miệng.

“Cái cô Cố Tuyết Trâm này cũng không có gì đặc biệt.”

Lúc nói chuyện, trong mắt của cô ta tràn đầy vẻ tính toán.

Mà Cố Tuyết Trinh lại không biết những thứ này.

Sau khi cô rời khỏi phòng làm việc, cô cũng không ở lại công ty lâu thêm, trực tiếp đón xe đi về biệt thự ven biển.

Ai biết được cô vừa mới về đến nhà liền đụng phải bà Phong khí thế hùng hồn.

Mà sau lưng của bà ta còn có không ít người đi theo.

Còn có Phong Thùy Bích đang hả hê vui sướng, cùng với Mộ Triều Ca mang theo sắc mặt khó coi, cùng với một người đàn bà mà cô không quen biết.

Nhưng mà từ nét giống nhau giữa gương mặt của người đó với Mộ Triều Ca, cũng không khó đoán ra được thân phận của bà ta, chắc có lẽ là mẹ của Mộ Triều Ca.

Cố Tuyết Trinh nhìn đến đây, lại nhìn thấy ánh mắt của người đàn bà đó nhìn mình tràn ngập lửa giận, trong lòng không khỏi lộp bộp.

Khí thế lớn như vậy, chẳng lẽ là tìm cô để tính sổ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.