Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 234: Chương 234: Có phải là không cần cô nữa rồi không




Ngay cả Quý Phong Vận cũng nhìn về phía cô.

Dường như là đang im lặng hỏi thăm cô phải nói như thế nào.

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy chút hỏi thăm trong mắt của anh ta, rũ mắt xuống suy nghĩ.

Nếu như cứ giấu diếm chuyện này với An Dĩnh thì là không thể nào, nhưng mà ăn ngay nói thật thì cô không đảm bảo An Dĩnh có thể giữ bí mật hay không.

Cũng không phải là cô không tin An Dĩnh, mà là có thêm một người biết được sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Bây giờ cô đã rơi vào vực sâu ngàn trượng, cô không thể đem mẹ mình ra để mạo hiểm được.

“An Dĩnh, thật ra thì người đó là tớ đó, trước đó không phải tớ đã nói là tớ thiết kế ở nhà rồi à? Thật ra còn có một vài chuyện tớ không có nói ra.”

Cô nói xong thì dừng lại, sắp xếp lời nói một lần nữa, nửa thật nữa giả mà nói ra lời nói dối có thiện ý.

“Thật ra thì tớ chính là nhà thiết kế trên danh nghĩa của công ty zary, tối ngày hôm qua là tớ đi theo người của công ty đến tham gia bữa tiệc trong ngành, ai biết lại uống say làm ra chuyện thất lễ.”

An Dĩnh nghe nói như vậy thì ngây ngẩn cả người.

“Cho nên người mà trên tin tức nói là cậu đó à?”

Cố Tuyết Trinh gật đầu nói: “Là tớ đó.”

An Dĩnh nhìn thấy cô thừa nhận, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, sau đó là giọng nói lo lắng.

“Vậy bây giờ cậu phải làm sao bây giờ đây, trên mạng đều đang đồn thổi cậu đánh Mộ Triều Ca, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Cô ấy ném ra mấy vấn đề liên tiếp làm cho Cố Tuyết Trinh không biết phải trả lời như thế nào.

“An Dĩnh, chuyện này đều là hiểu lầm cả thôi, cậu cũng biết tin tức ở trên mạng đều là nghe nhầm đồn bậy mà. Thật ra thì chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu, lúc đó tôi cũng ở chỗ đó mà.”

Quý Phong Vận giải thích giúp cho Cố Tuyết Trinh, làm cho lời nói dối của cô trọn vẹn hơn.

An Dĩnh nghe thấy Quý Phong Vận cũng ở đó, ngược lại là không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng mà vẫn cảm thấy bất bình thay cho người bạn tốt của mình.

“Cái đám phóng viên này chỉ biết nói hươu nói vượn thôi, nguyền rủa bọn họ đi ra ngoài sẽ bị xe đụng.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô bảo vệ mình, trong lòng cảm động một trận, đồng thời cũng cảm kích nhìn về phía Quý Phong Vận

Quý Phong Vận nhận ra tầm mắt của cô, đáp lại bằng một nụ cười, sau đó lời nói xoay chuyển lướt qua chủ đề này.

Ba người bọn họ vui chơi với nhau, bởi vì hiếm khi gặp nhau nên uống không ít rượu.

Đặc biệt là Cố Tuyết Trinh, lúc tan cuộc đã hơi say rồi, ngay cả đi đường cũng lắc lư bên này bên kia, làm cho Quý Phong Vận lo lắng không thôi.

“Tuyết Trinh, để một lát nữa tôi đưa cậu về nha.”

Cố Tuyết Trinh định đồng ý, nhưng mà lời đến khóe miệng thì lại từ chối.

“Không cần đâu, tự tôi có thể về được mà.”

Bởi vì cô nhớ sáng ngày hôm nay tan rã với Phong Diệp Chương trong không vui, nếu như lại để cho Quý Phong Vận đưa cô về nhà, vậy thì có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội.

Quý Phong Vận vẫn không yên lòng, còn muốn nói cái gì đó, lại bị Cố Tuyết Trinh nhìn ra, cô kéo An Dĩnh ở bên cạnh rồi nói: “Nếu như cậu lo lắng thì An Dĩnh cũng có thể đưa tôi về mà.”

Lúc này An Dĩnh cũng mơ mơ màng màng, bị Cố Tuyết Trinh kéo một phát như thế, vô thức phụ họa nói theo: “Đúng vậy, tôi có thể đưa Tuyết Trinh về.”

Quý Phong Vận thấy thế, trong lòng cũng biết là Cố Tuyết Trinh cố ý làm như vậy, cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể đón xe taxi cho bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Mặc dù là Cố Tuyết Trinh hơi say, nhưng mà cũng chưa mất lý trí.

Cô không thể để An Dĩnh đưa về nhà được, nếu không lời nói dối lúc trước sẽ bị vạch trần.

Cho nên cô để An Dĩnh về trước, sau đó một thân một mình trở về biệt thự ven biển.

Đợi đến khi cô trở lại biệt thự, bước vào trong phòng, phát hiện Phong Diệp Chương còn chưa trở về.

Cô hơi mất mát, nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều, đi vào trong phòng tắm tắm rửa.

Ban đầu cô định đợi Phong Diệp Chương trở về, nhưng mà cô chờ đến lúc nửa đêm cũng không đợi được người.

Cô vô thức cầm điện thoại di động lên muốn liên lạc cho Phong Diệp Chương, nhưng mà lại sợ anh không nhận.

Cuối cùng cô chỉ có thể gọi quản gia tới để hỏi thăm lịch trình của Phong Diệp Chương.

“Mấy ngày nay cậu chủ đi công tác, chắc là sẽ không trở về.”Bởi vì chuyện đánh người đã xôn xao, có thể nói ngày hôm nay đối với Cố Tuyết Trinh mà nói quả thật rất u ám.

Đầu tiên là bị xuống chức, tiếp theo là tác phẩm thiết kế của cô tạm dừng tiêu thụ.

Mà ở trong công ty cũng có không ít người nói mấy lời lạnh nhạt với cô.

Nhưng mà những chuyện này cũng không phải là nguyên nhân làm cho cô khó chịu, làm cho cô khổ sở đó chính là kể từ sau khi Phong Diệp Chương đi khỏi vào sáng nay, anh vẫn không hề có bất cứ tin nhắn nào với cô.

Vào lúc cô đang phiền não không thôi, messenger bỗng nhiên vang lên.

“Tuyết Trinh, cậu vẫn còn tốt chứ?”

Liền nhìn thấy tin nhắn quan tâm của Quý Phong Vận gửi tới cho cô.

Vào lúc cô đang chuẩn bị trả lời lại, Quý Phong Vận lại gửi đến tin nhắn thứ hai

“Cậu đừng có đau lòng nha, tôi biết đánh người ta không phải là cậu, cho nên cậu không cần phải để ý người ngoài nói cậu như thế nào.”

Cố Tuyết Trinh nhìn lời an ủi của anh ta, trong lòng ấm áp.

“Ừm, tôi đã biết rồi.”

Cô cong khóe môi trả lời lại, không đầy một lát sau Quý Phong Vận lại gửi tin nhắn tới.

“Tối nay có muốn đi ra ngoài gặp nhau một chút không? An Dĩnh vẫn luôn phàn nàn với tôi đây này, không tìm được cậu, nói có phải là cậu không cần cô ấy nữa rồi không.”

Cố Tuyết Trinh nhìn mấy lời nói đùa của anh ta, trong lòng biết là anh ta đang cố ý chọc cho mình vui vẻ, sau khi cảm động thì cũng đồng ý.

Dù sao thì cô cảm thấy tan làm trở về nhà Phong Diệp Chương chưa chắc sẽ vui lòng khi nhìn thấy cô.

Tối ngày hôm đó tan làm, Cố Tuyết Trinh dọn dẹp đơn giản một phen, không để ý đến lời bàn tán ở xung quanh trực tiếp đón xe đi khỏi.

Cô với bọn người Quý Phong Vận hẹn gặp nhau trong một nhà hàng ở trong quận thành.

Đợi đến lúc cô đến, Quý Phong Vận và An Dĩnh đều đã đang ở trong phòng bao.

“Xin lỗi nha, ở trên đường kẹt xe, nên tới chậm.”

Cô bỏ túi xách ở trong tay xuống, áy náy mở miệng nói.

Quý Phong Vận bật cười.

“Tuyết Trinh, cậu càng ngày càng nói chuyện lịch sự rồi đó, ở cùng với chúng tôi mà còn nói chuyện khách khí như vậy làm gì?”

Anh ta nói xong thì An Dĩnh ở bên cạnh cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy đó, vất vả lắm mới có thể tìm được cậu ra ngoài, kết quả cậu lại chơi trò xa lánh với tớ. Không được đâu nha, tớ tức giận rồi đó.”

Cô ta nói xong thì lại trưng ra một gương mặt tức giận, chờ Cố Tuyết Trinh dỗ dành.

Đây cũng là hình thức ở chung của cô ấy với Cố Tuyết Trinh.

Quả nhiên là sau khi cô ấy bày ra dáng vẻ phụng phịu, Cố Tuyết Trinh liền xin khoan dung lôi kéo cô ấy làm nũng.

“Thôi được rồi An Dĩnh ơi, An Dĩnh xinh đẹp, đừng nóng giận nữa mà, là do tớ không đúng.”

An Dĩnh kiêu ngạo hừ nhẹ rồi lại tính nợ cũ với cô.

“Tớ nói cho cậu biết nha, ngày hôm nay tính sổ cũng không phải là chuyện cậu khách khí, còn có chuyện cậu biến mất nữa. Nói đi, gần đây cậu đi đâu vậy hả, tớ gọi điện thoại cho cậu mà cũng gọi không được, hại một mình tớ lẻ loi trơ trọi ở Kinh Đô cũng không tìm được người chơi cùng.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ấy ép hỏi, hơi rối rắm một chút, không biết trả lời như thế nào.

Chỉ có thể ném một ánh mắt cầu cứu về phía Quý Phong Vận

Quý Phong Vận nhìn động tác này của cô, hiểu ý cười một tiếng, giải vây nói: “An Dĩnh, cậu cũng đừng có ép hỏi Tuyết Trinh nữa mà. Không phải trước đó đã nói cho cậu biết là mẹ của Tuyết Trinh vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện à, mấy chỗ như là bệnh viện chắc là cậu cũng biết rõ mà, tín hiệu không tốt, hơn nữa cậu ấy còn phải đi làm nữa, phải chăm sóc cho dì, sao có thời gian đi chơi được chứ, có nhiều lần tôi cũng không tìm thấy người nè.”

An Dĩnh nghe nói như vậy thì cũng cảm thấy rất có lý, lúc này mới khó khăn mà bỏ qua cho Cố Tuyết Trinh.

“Thôi được rồi, xem như là cậu quả thật bận không chịu nổi, tớ sẽ không tính toán với cậu nữa.”

Cố Tuyết Trinh cảm kích nhìn về phía Quý Phong Vận, sau đó ba người bọn họ vừa dùng cơm với nhau vừa cười cười nói nói.

Trong bữa ăn, An Dĩnh nhớ đến tin tức vào buổi sáng, dò hỏi: “Này Tuyết Trinh, sáng nay tin tức đầu đề ở trên facebook cậu có nhìn thấy không hả, người ở trên đó giống cậu ghê á.”

Bởi vì lúc trước Cố Tuyết Trinh đã nói là thiết kế ở nhà, cho nên cô ấy cũng không có nghĩ có liên quan tới Cố Tuyết Trinh, chỉ là hơi cảm thán mà nói.

Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, động tác dùng cơm hơi dừng lại.

Ngay cả Quý Phong Vận cũng nhìn về phía cô.

Dường như là đang im lặng hỏi thăm cô phải nói như thế nào.

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy chút hỏi thăm trong mắt của anh ta, rũ mắt xuống suy nghĩ.

Nếu như cứ giấu diếm chuyện này với An Dĩnh thì là không thể nào, nhưng mà ăn ngay nói thật thì cô không đảm bảo An Dĩnh có thể giữ bí mật hay không.

Cũng không phải là cô không tin An Dĩnh, mà là có thêm một người biết được sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Bây giờ cô đã rơi vào vực sâu ngàn trượng, cô không thể đem mẹ mình ra để mạo hiểm được.

“An Dĩnh, thật ra thì người đó là tớ đó, trước đó không phải tớ đã nói là tớ thiết kế ở nhà rồi à? Thật ra còn có một vài chuyện tớ không có nói ra.”

Cô nói xong thì dừng lại, sắp xếp lời nói một lần nữa, nửa thật nữa giả mà nói ra lời nói dối có thiện ý.

“Thật ra thì tớ chính là nhà thiết kế trên danh nghĩa của công ty zary, tối ngày hôm qua là tớ đi theo người của công ty đến tham gia bữa tiệc trong ngành, ai biết lại uống say làm ra chuyện thất lễ.”

An Dĩnh nghe nói như vậy thì ngây ngẩn cả người.

“Cho nên người mà trên tin tức nói là cậu đó à?”

Cố Tuyết Trinh gật đầu nói: “Là tớ đó.”

An Dĩnh nhìn thấy cô thừa nhận, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, sau đó là giọng nói lo lắng.

“Vậy bây giờ cậu phải làm sao bây giờ đây, trên mạng đều đang đồn thổi cậu đánh Mộ Triều Ca, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Cô ấy ném ra mấy vấn đề liên tiếp làm cho Cố Tuyết Trinh không biết phải trả lời như thế nào.

“An Dĩnh, chuyện này đều là hiểu lầm cả thôi, cậu cũng biết tin tức ở trên mạng đều là nghe nhầm đồn bậy mà. Thật ra thì chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu, lúc đó tôi cũng ở chỗ đó mà.”

Quý Phong Vận giải thích giúp cho Cố Tuyết Trinh, làm cho lời nói dối của cô trọn vẹn hơn.

An Dĩnh nghe thấy Quý Phong Vận cũng ở đó, ngược lại là không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng mà vẫn cảm thấy bất bình thay cho người bạn tốt của mình.

“Cái đám phóng viên này chỉ biết nói hươu nói vượn thôi, nguyền rủa bọn họ đi ra ngoài sẽ bị xe đụng.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô bảo vệ mình, trong lòng cảm động một trận, đồng thời cũng cảm kích nhìn về phía Quý Phong Vận

Quý Phong Vận nhận ra tầm mắt của cô, đáp lại bằng một nụ cười, sau đó lời nói xoay chuyển lướt qua chủ đề này.

Ba người bọn họ vui chơi với nhau, bởi vì hiếm khi gặp nhau nên uống không ít rượu.

Đặc biệt là Cố Tuyết Trinh, lúc tan cuộc đã hơi say rồi, ngay cả đi đường cũng lắc lư bên này bên kia, làm cho Quý Phong Vận lo lắng không thôi.

“Tuyết Trinh, để một lát nữa tôi đưa cậu về nha.”

Cố Tuyết Trinh định đồng ý, nhưng mà lời đến khóe miệng thì lại từ chối.

“Không cần đâu, tự tôi có thể về được mà.”

Bởi vì cô nhớ sáng ngày hôm nay tan rã với Phong Diệp Chương trong không vui, nếu như lại để cho Quý Phong Vận đưa cô về nhà, vậy thì có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội.

Quý Phong Vận vẫn không yên lòng, còn muốn nói cái gì đó, lại bị Cố Tuyết Trinh nhìn ra, cô kéo An Dĩnh ở bên cạnh rồi nói: “Nếu như cậu lo lắng thì An Dĩnh cũng có thể đưa tôi về mà.”

Lúc này An Dĩnh cũng mơ mơ màng màng, bị Cố Tuyết Trinh kéo một phát như thế, vô thức phụ họa nói theo: “Đúng vậy, tôi có thể đưa Tuyết Trinh về.”

Quý Phong Vận thấy thế, trong lòng cũng biết là Cố Tuyết Trinh cố ý làm như vậy, cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể đón xe taxi cho bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Mặc dù là Cố Tuyết Trinh hơi say, nhưng mà cũng chưa mất lý trí.

Cô không thể để An Dĩnh đưa về nhà được, nếu không lời nói dối lúc trước sẽ bị vạch trần.

Cho nên cô để An Dĩnh về trước, sau đó một thân một mình trở về biệt thự ven biển.

Đợi đến khi cô trở lại biệt thự, bước vào trong phòng, phát hiện Phong Diệp Chương còn chưa trở về.

Cô hơi mất mát, nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều, đi vào trong phòng tắm tắm rửa.

Ban đầu cô định đợi Phong Diệp Chương trở về, nhưng mà cô chờ đến lúc nửa đêm cũng không đợi được người.

Cô vô thức cầm điện thoại di động lên muốn liên lạc cho Phong Diệp Chương, nhưng mà lại sợ anh không nhận.

Cuối cùng cô chỉ có thể gọi quản gia tới để hỏi thăm lịch trình của Phong Diệp Chương.

“Mấy ngày nay cậu chủ đi công tác, chắc là sẽ không trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.