Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 233: Chương 233: Người phụ nữ này cũng quá ác độc




Cố Tuyết Trinh ngây ngẩn cả người.

Còn không đợi cô chậm rãi định thần lại liền nhìn thấy bà Phong chỉ vào mũi của cô mà trách móc: “Cố Tuyết Trâm, cô xem xem cô đã làm ra chuyện tốt gì? Mộ Triều Ca là người mà cô có thể đánh hả, cũng không xem xem mình có thân phận gì!”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói này, hoàn toàn chấn động.

Cô biết bà Phong đến đây là vì chuyện tối ngày hôm qua, cũng không dám phản bác, che lấy gương mặt bị đánh đau, mím môi nói: “Bây giờ con đi xin lỗi với cô Mộ.”

Bà Phong hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi à, xin lỗi có tác dụng không?”

Cố Tuyết Trinh cụp mắt xuống, không biết nên trả lời như thế nào.

Bà Phong nhìn thấy cô như là bộ dạng thuận theo, châm chọc nói: “Thôi được rồi, bây giờ Diệp Chương đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô, cô cũng không cần phải giả vờ ngoan ngoãn làm gì đâu, nhà họ Phong của chúng tôi thật sự không thể chứa chấp được phật lớn như cô. Nếu như cô thức thời, vậy thì tự mình chủ động rời khỏi cho tôi.”

Bà ta nói xong, im lặng đánh giá Cố Tuyết Trinh, cũng không cho Cố Tuyết Trinh có cơ hội đáp lời liền quay người rời đi.

Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng đi khỏi của bà ta, sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống.

Kêu cô chủ động rời đi là chuyện không thể nào!

Không nói đến thái độ của Phong Diệp Chương, chỉ là Cố Hải Sâm cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng mà nếu như cô ở lại bị Cố Tuyết Trâm làm xáo trộn như thế này, tương lai có thể càng ngày càng khó khăn.

Mà sự thật cũng đúng là như thế.

Bởi vì lời cảnh cáo của bà Phong, Cố Tuyết Trinh cũng không đi tìm Mộ Triều Ca, mà là trang điểm che đậy lại vết tích trên gương mặt rồi liền đi đến công ty.

Cô vừa đi đến công ty thì phát hiện ở xung quanh có không ít người đang nhìn về phía mình, châu đầu ghé tai.

“Chính là cô ta đó, cũng không biết nghĩ như thế nào, vậy mà cũng dám ra tay với người nổi tiếng nữa.”

“Tôi thấy cô ta ghen ghét đó, không phải là nói cô ta quen biết với tổng giám đốc à? Chắc chắn thầm mến tổng giám đốc thôi, không nhìn nổi những người phụ nữ khác tới gần tổng giám đốc đó mà.”

“Ài, cô nói như vậy, ngược lại là tôi cũng nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

“Chính là chuyện trước đó tổng giám Lục bị đuổi… các người nói xem có phải là kế hoạch của người phụ nữ này không? Dù sao người phụ nữ này cũng yêu thích tổng giám đốc mà, mối quan hệ của tổng giám đốc với tổng giám Lục cũng không bình thường.”

“Nghe nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có thể là như thế này.”

“Trời đất ơi, nếu như nói như vậy, người phụ nữ này cũng thật quá độc ác.”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bộc lộ ánh mắt căm ghét đối với Cố Tuyết Trinh, chỉ trỏ với bóng lưng của cô.

Hoặc ít hoặc nhiều gì Cố Tuyết Trinh cũng có thể nghe được một vài lời bàn tán, vẻ mặt hết sức khó coi.

Cô cố kiềm chế ngọn lửa giận ở trong lòng, trở lại phòng làm việc của mình.

Hơn cả nửa ngày cô mới tỉnh táo lại, nhìn phòng làm việc yên tĩnh, trong lúc nhất thời đầu đau như búa bổ, đã không biết chuyện này nên xử lý như thế nào.

Có thể nói mức độ lan truyền của chuyện này nằm ngoài sự dự đoán của cô.

Hơn nữa cô lo lắng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng thật vất vả lắm mới có thể kéo lại được của công ty.

Cũng biết càng sợ cái gì thì cái đó càng tới.

Trong lúc mà Cố Tuyết Trinh đang lo lắng không thôi, Thích Tiểu Bát mang theo gương mặt lo lắng gõ cửa đi vào.

“Cô ơi, tổng quản lý kêu cô đến phòng làm việc.”

Cố Tuyết Trinh nghe những lời này thì gạt những suy nghĩ lung tung.

“Tôi biết rồi.”

Cô nói xong, đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng làm việc của tổng quản lý, lại phát hiện Thích Tiểu Bát đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

“Còn có việc gì nữa?”

Cô thắc mắc hỏi.

Thích Tiểu Bát nhìn cô, không che giấu được vẻ lo lắng trong đôi mắt, dò hỏi: “Cô, cô thật sự đã đánh cô Mộ hả?”

Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế thì hơi giật mình.

Còn không đợi cô trả lời liền nghe thấy Thích Tiểu Bát tiếp tục nói: “Nhưng mà em cảm thấy là cô sẽ không làm chuyện như thế này đâu, trong đó chắc chắn có hiểu lầm gì đó.”

Cố Tuyết Trinh nhìn ánh mắt tin tưởng của cô ta, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.

Cô đã nghe thấy lời nói cô đánh người cả một buổi sáng, lại không có người nào cảm thấy việc này không phải là cô làm.

“Tiểu Bát, cảm ơn em.”

Cô không biết phải trả lời Thích Tiểu Bát như thế nào, giật giật khóe môi nói cảm ơn.

Thích Tiểu Bát nghi hoặc, nhưng mà Cố Tuyết Trinh cũng không dự định nhiều lời với cô ta, quay người đi khỏi phòng làm việc.

Sau khi cô đi ra ngoài, các nhà thiết kế ở trong khu làm việc cũng đều dừng công việc ở trên tay, đồng loạt nhìn về phía cô.

Cố Tuyết Trinh chỉ quét mắt nhìn một vòng rồi sau đó đi về phía phòng làm việc của tổng quản lý.

“Tổng quản lý.”

Cô gõ cửa bước vào, cung kính đứng ở trong phòng làm việc.

Lý Mạn nghe vậy thì dừng lại công việc ở trong tay, ngước mắt lên quan sát người trước mặt.

Nói thật thì sáng nay nhìn thấy tin tức đánh người, cô ta cũng không tin.

Dù sao thì trong ấn tượng của cô ta, tính tình của Cố Tuyết Trinh rất ôn hòa, cho dù có người khác gây chuyện thì cô cũng sẽ không đánh người ở trước mặt của mọi người.

Nhưng mà chứng cứ xác thực lại làm cho cô ta không thể không tin tưởng.

“Tổng giám Cố, cô biết tôi kêu cô đến đây là vì chuyện gì không?”

Cô ta lạnh lùng nhìn Cố Tuyết Trinh, nghiêm túc hỏi.

Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Tôi biết.”

Lý Mạn thấy thế, hai mắt hơi híp lại nhìn Cố Tuyết Trinh.

“Nói thật thì tôi cũng không rõ ràng tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cô cũng không nên xảy ra xung đột với Mộ Triều Ca ở trước mặt của công chúng. Chuyện này không chỉ gây bất lợi cho cô, mà còn ảnh hưởng đến danh dự của công ty.”

Cô ta khó nén được nét khiển trách trên gương mặt: Đọc full tại truyen chấm one nhé! “Cô có biết chuyện này gây ra ảnh hưởng đối với công ty lớn bao nhiêu hay không hả? Chuyện hợp tác mà tổng giám đốc đã bàn xong xuôi rồi, bởi vì chuyện này mà dẫn đến việc hợp đồng bị thất bại.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói này, sắc mặt hơi biến, kinh ngạc nhìn về phía Lý Mạn.

Còn không đợi cô lên tiếng hỏi thăm thì liền nghe thấy Lý Mạn tiếp tục nói: “Bởi vì tình hình chuyện này nghiêm trọng, sau khi các quản lý cấp cao thảo luận với nhau, quyết định cách chức tổng giám của cô, tạm thời do Quý An thay thế. Nếu không có thể sẽ bởi vì nguyên nhân là cô mà sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lượng tiêu thụ các tác phẩm của các nhà thiết kế khác, cô có ý kiến gì không.”

Cố Tuyết Trinh nuốt lại những lời mà cô muốn nói, lắc đầu nói: “Không có ý kiến gì.”

Trong lòng của cô rất rõ ràng, chỉ có làm như vậy thì mới có thể bảo toàn công ty được.

Lý Mạn thấy thế, lúc này mới hài lòng gật đầu.

“Được rồi, tôi cũng không có lời nào muốn nói nữa, hi vọng chuyện này có thể cho cô một bài học, sau này đừng làm việc xúc động như vậy nữa. Cô đi ra ngoài đi.”

Cô ta phất tay kêu Cố Tuyết Trinh đi ra.

Cố Tuyết Trinh gật đầu, quay người rời đi.

Đợi sau khi cô đi ra khỏi phòng làm việc của tổng quản lý, nhịn không được mà thở dài một hơi.

Có thể nói lần trở về này của Cố Tuyết Trâm làm cho cục diện mà cô vất vả lắm mới có thể gây dựng được lại sụp đổ một lần nữa.

Vào lúc cô đang dự định trở về dọn dẹp đồ đạc chuyển ra khỏi phòng làm việc, bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh chói tai.

“Ôi chao, đây không phải là tổng giám đại lý vừa mới nhận chức còn chưa ngồi nóng đít của chúng ta đây ư? Chậc chậc, vị trí này còn ngồi chưa nóng mà đã nhường cho người ta rồi.”

Hứa Tổ Nhi nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đi tới, châm chọc khiêu khích giễu cợt.

Cố Tuyết Trinh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cũng không để ý mà đi về phòng làm việc.

Hứa Tổ Nhi thấy thế, bĩu môi khinh thường.

“Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo, còn tưởng mình là tổng giám nữa à?”

Cô ta nói thầm, chờ đến lúc ăn cơm trưa, cô ta cũng nói tin tức này lại cho Lục Kim Yến biết.

“Kim Yến, để tôi nói cho cô biết nha, người phụ nữ Cố Tuyết Trâm đó đã tự mình tìm đường chết rồi.”

Cô ta nói quyết định xử phạt Cố Tuyết Trinh của công ty cho Lục Kim Yến biết.

Lục Kim Yến nghe thấy thì hả giận không thôi, nhưng mà cô ta vẫn còn không phục.

Cô ta cắn răng, nắm chặt lấy điện thoại, tức giận nói: “Người phụ nữ đó vốn dĩ chính là bộ mặt này, vậy mà trước đó tôi có nói như thế nào anh Diệp Chương cũng không tin lời của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.