Có lẽ bởi vì liên quan đến Niên Nhạc Nhạc, nên từ bốn năm trước dòng họ Bố Tư Nặc đã bắt đầu nâng cao tầm ảnh hưởng ở thành phố Kỳ Lâm, nhưng cho dù là như vậy, khi Diệp Cẩn Niên nói muốn đi vào khu nội trú của bệnh viện Ái Anh, lúc đấy vẫn phải mất một hồi trắc trở, ngay cả Holkeri cũng phải than thở về chế độ bảo vệ quyền riêng tư chặt chẽ, cẩn thận đến mức cực hạn của bệnh viện Ái Anh.
Sau giờ trưa, ánh mặt trời ấm áp ôn hòa, gió thổi nhè nhẹ, thổi khẽ lung lay những chiếc lá xanh biếc trên cây, bốn năm xa cách, khung cảnh bệnh viện Ái Anh vẫn còn in hằn trong trí nhớ của cô.
Mà phòng bệnh hiện tại của ‘Diệp Cẩn Niên’, vẫn như trước, là cái phòng lúc trước đó.
Thang máy chạy lên thẳng tầng năm, dựa theo phương hướng trong trí nhớ, Diệp Cẩn Niên tìm được phòng bệnh của ‘mình’ một cách dễ dàng, xuyên qua cánh cửa khép hờ, có thể nhìn thấy tình huống bên trong, ngoài ‘mình’ đang ngủ say yên tĩnh ra, còn có một nữ hộ lí đang uể oải bên cạnh giường.
Hiện tại lúc này, Nam Cung Minh Húc có lẽ còn đang ở công ty bận bịu chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Diệp Thị, bên môi Diệp Cẩn Niên gợi lên nụ cười lạnh lùng, đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào.
Bốn năm qua đi, nhìn bộ dáng ‘mình’ trên giường bệnh vẫn y nguyên như hôm qua, một góc trong đáy lòng Diệp Cẩn Niên dần dần mềm nhũn.
Dung mạo vẫn như trước kia, bị thời gian làm cho ngưng trệ, trên khuôn mặt tái nhợt, hơi mất đi vẻ quật cường cùng kiêu ngạo từng có, khí chất cũng như vậy, sinh ra chút thương xót rõ ràng.
"Các người là ai?" Nghe thấy tiếng động, cô hộ lí lập tức tỉnh táo, phát giác ra sự xuất hiện của Diệp Cẩn Niên và Holkeri trong phòng bệnh, liền vội vàng đứng dậy lớn tiếng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của cô ta, sự thương cảm trên khuôn mặt Diệp Cẩn Niên thoáng cái đã biến mất, cô quay đầu lại, cùng lúc trên mặt lan tràn nụ cười ngây thơ, thuần khiết.
"Tôi là em họ của Diệp Cẩn Niên, vừa mới xuống máy bay liền chạy đến đây thăm chị ấy." Mỉm cười đưa bó hoa bách hợp đang cầm trong tay tới, Diệp Cẩn Niên lại nhìn nhìn về phía cửa, trong mắt trồi lên chút uất ức: "Anh rể và chị Sở Nhược đều không có ở đây sao, bọn họ biết tôi đấy."
Cô bé trước mắt chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên khuôn mặt xinh đẹp có vẻ ngây thơ của thiên sứ, đôi mắt to trong suốt sáng ngời, lông mi thật dài giống như cánh bướm khẽ run run, đôi môi hồng căng mọng hơi cong lên, giống như bị oan ức cực lớn.
Tự cho là hiểu khá rõ các biện pháp bảo vệ của bệnh viện Ái Anh, cô hộ lí dễ dàng tin ngay lời Diệp Cẩn Niên, nhận lấy bó hoa cắm vào chiếc bình phía sau, vội vàng đáp lời: "Tổng giám đốc chưa đến, Sở tiểu thư, cô ấy……."
Cô hộ lí trẻ im bặt, mặc dù ở trước mặt cô gái có khuôn mặt ngây thơ, cô ta nảy sinh một loại xúc động biết gì nói đấy, nhưng điều gì không nên nói, cô ta vẫn phân biệt đươc rõ ràng, ví dụ như chuyện bốn năm trước, từ sau đêm bệnh tình của phu nhân nguy kịch được cấp cứu xong, tổng giám đốc liền không cho phép Sở tiểu thư bước vào phòng bệnh này nữa…
Dễ nhận ra, Diệp Cẩn Niên cũng không có hứng thú đối với lý do cô hộ lí đột nhiên im bặt, quay đầu vốn định nói gì đó với Holkeri, lại phát hiện người này không biết đã biến mất từ lúc nào, Diệp Cẩn Niên đi ra cửa, nhìn nhìn hai bên mấy lần, trong hành lang không nhìn thấy bóng dáng của Holkeri đâu.
Cô hơi nghi ngờ cau mày lại, người này lại chạy đi đâu rồi.
“ Là như vậy sao, tôi vốn định cho anh ấy một ‘bất ngờ’.” Diệp Cẩn Niên nhận lấy ly trà, câu nói chứa đầy hàm ý, ánh mắt vòng qua cô hộ lý nhìn về phía chiếc bàn nhỏ, bên cạnh giường bệnh, đột nhiên khen:
“ Hoa hồng thật đẹp!”
“Đương nhiên là đẹp rồi” Cô hộ lí nghe thấy Diệp Cẩn Niên nói như vậy, xoay người cẩn thận nâng bình hoa đang đua nhau khoe sắc, đưa đưa về phía Diệp Cẩn Niên, trong đôi mắt ẩn nấp sự si mê sâu sắc, vô cùng hâm mộ nói: “ Nghe nói trước đây phu nhân thích nhất là hoa hồng, cho nên những bông hoa này, là do tổng giám đốc mỗi ngày đều đặc biệt cho người vận chuyển từ Hà Lan qua đường hàng không về đây, sau đó ngài ấy lại tự mình lựa chọn mang đến, ngày nào cũng như vậy”
“ Thật sao, vậy thì anh ấy thật ‘tốt’ với chị” Diệp Cẩn Niên cười đáp, ánh mắt hơi chuyển lạnh.
Hoa hồng?
Diệp Cẩn Niên cười lạnh trong lòng, quay đầu nhìn người phụ nữ đang hôn mê, tái nhợt trên giường.
Oh, Diệp Cẩn Niên, mày từng thích hoa hồng sao?
Người đàn ông đã từng được mày yêu không tiếc gì, hóa ra, ngay cả những sở thích bình thường nhất của mày cũng không biết, thật đúng là đáng thương.
Đây cũng là làm để cho thành viên hội đồng quản trị Diệp Thị nhìn thôi. Nghĩ tới những lời giảng giải về việc Nam Cung Minh Húc chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Diệp Thị trên báo, trong lòng Diệp Cẩn Niên đã sáng tỏ.
Từ trong phòng bệnh đi ra, tâm trạng Diệp Cẩn Niên trở nên hơi đè nén, vừa chẳng để ý đến việc tìm kiếm bóng dáng Holkeri, vừa suy xét, tính toán bước kế tiếp.
Bệnh nhân đến chữa bệnh ở bệnh viện Ái Anh, đa số đều là vì nhìn thấy sự bảo vệ chặt chẽ ở đây, đặc biệt là ở tầng năm đều là những người có thân phận không tầm thường, cho dù là ban ngày, cũng rất hiếm có người đi lại ở bên ngoài. Cho nên, khi có người đi trong hành lang, tiếng bước chân sẽ rất rõ.
Khi một hồi tiếng bước chân truyền đến, Diệp Cẩn Niên vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỗ quẹo phía trước, một người trong vẻ là bác sĩ đang đi vội vã từ bên trong ra, chiếc khẩu trang thật to che kín gần như bốn phần năm khuôn mặt, thứ duy nhất để lộ ra bên ngoài là đôi mắt lúc này cũng đang buông xuống, từ thân hình chỉ có thể nhìn ra, đó là một phụ nữ.
Có chút khả nghi.
Tuy từ trước đến giờ, Diệp Cẩn Niên đều không phải là loại người thích lo chuyện bao đồng, đối với cô, người bác sĩ này có gì khả nghi hay không, cũng chẳng có gì quan trọng.
Thế nhưng, khi hai người lướt qua nhau, trong lúc lơ đãng, nơi bã vai Diệp Cẩn Niên bị người đó khẽ chạm vào, Diệp Cẩn Niên bất giác nhích sang một bên, lúc quay đầu lại, một cỗ hương thơm nhàn nhạt, hết sức quen thuộc đột nhiên chui vào trong mũi cô, làm cho tinh thần của cô đột ngột chấn động.
“Chờ đã. . . .!” Diệp Cẩn Niên chợt lên tiếng, giơ tay định túm ống tay áo người kia, lại không ngờ tốc độ của người đó nhanh hơn, né tránh sự đụng chạm của cô, bước chân đi về phía trước theo đó cũng nhanh hơn.
“Cô đứng lại!” Bàn tay trống rỗng, Diệp Cẩn Niên lập tức đuổi theo phương hướng người kia, nhưng chỉ mới đuổi theo được vài bước, chỗ đầu gối đột nhiên đau nhói, trọng tâm cơ thể chênh vênh, ngã về phía mặt đất.
Lúc Diệp Cẩn Niên cho là mình sẽ tiếp xúc thân mật với đất, thì eo ếch lập tức bị người ta giữ lại từ phía sau, tiếp đó cơ thể va vào một lòng ngực ấm áp, không cần quay đầu Diệp Cẩn Niên cũng biết, người phía sau chính là người vừa không nhìn thấy bóng dáng đâu, Holkeri.
“Nhạc Nhạc, em làm gì ở đây?” Holkeri buông tay ra, nhíu mày nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, hỏi nhỏ.
“Holkeri, nhanh lên, giúp em đuổi theo người đó. . . “ Diệp Cẩn Niên vừa mới đứng vững, liền nôn nóng cầm cánh tay Holkeri, vừa nói vừa nhìn theo phương hướng người nọ rời đi.
Giọng nói réo rắt ngưng bặt, ánh mắt Diệp Cẩn Niên theo đó cũng ảm đạm, hành lang trống không, bóng dáng người kia vừa mới đây nào còn đâu.