Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 37: Chương 37: Phong ba




"Nhạc Nhạc, em sao vậy?"

Sau khi trở lại khách sạn, Holkeri thấy Diệp Cẩn Niên nằm thẳng cẳng trên ghế sofa, lần thứ ba nhíu mày hỏi.

Đưa ra câu trả lời giống như hai lần trước, Diệp Cẩn Niên nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài khẽ run run, lật người qua một bên, né tránh bàn tay thăm dò của Holkeri.

"Rốt cuộc em đang giận gì hả!" Holkeri bứt mái tóc vàng của mình có chút giận dữ, không chịu nổi khẽ gầm lên, thấy Diệp Cẩn Niên từ lúc ở bệnh viện đi ra, từ đầu đến cuối đều không để ý đến mình, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đưa tay định giữ bả vai nhỏ bé của Diệp Cẩn Niên.

Cảm giác được Holkeri đến gần, Diệp Cẩn Niên chợt mở mắt ra, quay đầu lạnh lùng nhìn, động tác của Holkeri bỗng nhiên dừng lại.

Niên Nhạc Nhạc như vậy, không phải là lần đầu tiên hắn thấy, nhưng cũng chỉ từng nhìn thấy qua một lần.

Đó là một năm trước đây, Niên Nhạc Nhạc vừa được 16 tuổi, được ông nội cử người đưa về nhà Bố Tư Nặc.

Bởi vì cô Lisa từng là một trong những người kế vị xuất sắc nhất trong lịch sử của dòng họ Bố Tư Nặc, là người con duy nhất của cô, khoảnh khắc Niên Nhạc Nhạc bước vào trong tầm mắt của mọi người, đã trở thành tiêu điểm chú ý của bọn họ.

Vậy mà, cảm giác mới mẻ như thế chỉ duy trì được chưa đầy hai tháng.

Trong hai tháng, qua mấy cuộc khảo sát đơn giản, thành tích của Nhạc Nhạc đều coi là tạm được, đối với việc này, giáo viên dạy cô đều liên tiếp lắc đầu. Mà ông nội đón cô trở về, từ đầu đến cuối đều không gặp cô, giống như đã cho cô vào quên lãng.

Dần dần, mọi người đối với cô mất đi sự kiêng dè, một vài anh chị họ bắt đầu xem thường cô, thỉnh thoảng có người nói vài câu bóng gió, Nhạc Nhạc cũng chỉ chớp chớp đôi mắt to vô tội, bộ dáng của một bông hoa nhỏ trong nhà kính, hoàn toàn không rành sự đời.

Cho đến một lần, chị họ kiêu ngạo cậy mạnh bẻ gẫy hoa mẫu đơn trong phòng Nhạc Nhạc.

Niên Nhạc Nhạc luôn luôn ngoan ngoãn, biết điều, vậy mà trong một khắc đó, đáy mắt lộ ra tia tàn bạo khiến người ta kinh hãi, giống như vẻ lạnh lẽo vừa mới chợt lóe lên trong mắt Diệp Cẩn Niên, mặc dù, cái này chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Không lâu sau đó, tin tức chị họ không may bị gẫy xương được truyền ra ngoài.

Từ đó về sau, hắn bắt đầu chú ý đến cô em họ không giống người thường này, càng tiếp xúc thì càng thấy vui, cũng bởi vì có hắn che chở, cho dù đã qua một năm, thành tích của Niên Nhạc Nhạc từ đầu đến cuối đều khiến người ta phải thất vọng, nhưng lại không còn ai dám xem thường cô nữa.

Ở nhà Bố Tư Nặc, bọn họ có thể được xem là anh em có mối quan hệ thân mật nhất.

"Cầm giúp em cái khăn mặt." Từ trên ghế sofa, Diệp Cẩn Niên ngồi dậy, cúi thấp đầu nói.

Vừa nói, vừa từ từ vén ống quần lên trên đầu gối, để lộ ra một vết bầm tím, đặc biệt nổi bật trên da thịt trắng nõn không tì vết của cô.

"Đụng bị thương?" Holkeri sững sờ, vội vàng nghe theo lời Diệp Cẩm Niên đi vào nhà tắm cầm khăn ướt ra, đắp lên chỗ đầu gối của cô, vẻ mặt nghi ngờ: “Anh nhớ rõ ràng vừa rồi anh đã kéo em lại, sao lại bị thương được…”

Trong mắt Diệp Cẩn Niên chợt thoáng qua tia u ám, nhìn chằm chằm Holkeri, trong ánh mắt hắn chứa sự bằng phẳng, nỗi nghi ngờ trong lòng cô mới dần dần được tháo gỡ.

Đột nhiên cô ngã nhào cũng chẳng phải là điều ngoài ý muốn, ở trong hành lang, cô phát hiện viên đá cuội đánh trúng đầu gối mình, rõ ràng là người kia cố tình không muốn cô đuổi theo nhận diện ra.

Là ai đây?

“Anh vừa mới đi đâu vậy?” Rất lâu sau, Diệp Cẩn Niên khẽ hỏi.

“Cha gọi điện đến, ông nội đã phát hiện ra chuyện chúng ta ra khỏi nhà rồi.” Nghe thấy Diệp Cẩn Niên mở miệng nói chuyện, Holkeri thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu bất đắc dĩ nói.

“Nhanh như vậy?” Diệp Cẩn Niên cũng rất kinh ngạc, cô biết chuyện này không giấu được, nhưng chỉ không ngờ lại nhanh như thế. Hơn một năm nay, ngoài Holkeri ra, những người khác trong nhà Bố Tư Nặc đều rất ít để ý đến cô, thi thoảng cô cũng thử lén lút đi ra ngoài vài lần, nhưng đều không bị người ta phát hiện.

“Hôm qua đột nhiên ông nội muốn gặp em, kết quả là lúc đó anh và em đã lên máy bay rồi.” Holkeri giải thích, chuyện như vậy hắn cũng thấy bất ngờ: “Nhưng nghe trong ý tứ của cha, hình như ông nội cũng không tức giận.”

Đây cũng là điều Holkeri nghĩ mãi không ra, ông nội rất hiếm khi gọi cho bọn họ, nhất là Nhạc Nhạc, hơn một năm nay đều là không quan tâm, không hỏi han. Điều khiến cho hắn càng quái lạ là, từ trước đến giờ cha đối với ông nội đều là bảo sao nghe vậy, thế nhưng sau khi hắn thuyết phục, lại dễ dàng đồng ý lời đề nghị để cho Nhạc Nhạc tạm thời ở lại thành phố Kỳ Lâm, khác thường như vậy, khiến cho hắn thật sự mê man.

“Nếu ông nội cũng đã biết rồi, vậy tối nay chúng ta về nhà nhé.” Holkeri đề nghị, ở thành phố Kỳ Lâm, dòng họ Bố Tư Nặc cũng có biệt thự của mình, dù sao ở đó cũng thoải mái hơn ở khách sạn nhiều.

“Không về.” Diệp Cẩn Niên suy nghĩ một chút liền lắc đầu, từ lúc vừa mới bắt đầu, cô ta đã không nghĩ sẽ đụng vào vũng nước đục của Bố Tư Nặc, lần này trở về, cô còn có chuyện quan trọng phải xử lý: “Lát nữa em còn phải ra ngoài gặp bạn, anh ở đây chờ em.”

*

*

Ba ngày sau, tập đoàn Nam Cung.

“Tổng giám đốc, còn một tiếng nữa là đến giờ chiêu đãi.” Khương Minh gõ cửa đi vào phòng làm việc của Nam Cung Minh Húc, trong tay đang cầm một hộp quà: “Dưới tầng vừa có người đưa cái này đến, bảo là muốn ngài đích thân mở.”

Ánh mặt trời theo chiếc cửa sổ to lớn sát đất chiếu vào, hạ xuống những vệt sáng nhàn nhạt trên mặt Nam Cung Minh Húc, giống như không nghe thấy câu nói của Khương Minh, Nam Cung Minh Húc vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

“Tổng giám đốc?” Khương Minh lại gọi một tiếng thử thăm dò, rõ ràng đang chìm đắm trong ánh mặt trời, trên người Nam Cung Minh Húc vẫn lộ ra ý lạnh ngàn năm không đổi, khiến cho người ta khó có thể đến gần.

“Bên chỗ bệnh viện vẫn không có tin tức gì sao?” Không quay đầu lại, Nam Cung Minh Húc đột nhiên hỏi.

Khương Minh sững người, ngay sau đó hiểu ra ý của Nam Cung Minh Húc: “Không có.”

Ba ngày trước, bệnh viện thông báo, tình hình của phu nhân có chút không ổn, cứ cách vài tiếng, tổng giám đốc lại hỏi như vậy, dường như hôm nay, số lần hỏi phá lệ, nhiều hơn một chút.

“Vậy sao.” Ánh mắt Nam Cung Minh Húc nhìn ra bên ngoài có chút mất hồn. “Cô ấy coi trọng nhà họ Diệp như vậy, hôm nay đến thời điểm này rồi, sao cô ấy vẫn còn không tỉnh chứ…”

“Tổng giám đốc…” Nghe thấy Nam Cung Minh Húc nói như vậy, Khương Minh sắc mặt càng biến đổi, liếc nhìn cửa phòng làm việc đang đóng kín, chần chờ nói: “Trợ lý Sở vì lần chiêu đãi này, đặc biệt từ Nhật Bản về gấp, cô ấy đang ở bên ngoài chờ ngài.”

“Cô ấy trở lại làm gì?” Nam Cung Minh Húc nhăn mày, từ từ xoay người, ánh mặt trời phác họa ra những vầng sáng dịu dàng bao quanh lưng hắn, lại không thể mềm hóa được biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt hắn. Nhìn nhìn hộp quà trên bàn, Nam Cung Minh Húc đưa tay, vừa xé vỏ bọc ra vừa nói: “Nói với Sở Nhược, chuyện làm ăn lần này đã vất vả cho cô ấy rồi, khoản thưởng sẽ mau chóng chuyển vào tài khoản của cô ấy, bảo cô ấy trước tiên cứ về nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy đi làm.”

“Vâng.” Khương Minh gật đầu một cái, nhìn nhìn đồng hồ trên tay, nhắc nhở: “Tổng giám đốc, sắp không kịp giờ nữa rồi, ngài muốn đến hiện trường buổi chiêu đãi trước không, một lát nữa…”

Còn chưa nói hết câu, Khương Minh đột nhiên phát giác, Nam Cung Minh Húc tay mở chiếc hộp đã dừng lại, đang nhìn chằm chằm thứ bên trong hộp, trong đôi mắt thâm thúy nổi lên phong ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.