Phòng thực hành im ắng, thỉnh thoảng có một hai người đi qua, tò mò nhìn vào, thấy không khí cứng nhắc lại vội vàng tránh ra.
Ánh mặt trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bao phủ lên hai người.
Chu Thiến nhìn Triệu Viện Viện, sắc mặt
cô ấy tái nhợt, không có vẻ hồng hào của những cô gái tuổi này, lông mi
nhạt, tóc cũng không sáng bóng khiến người ta có cảm giác dinh dưỡng
không đủ. Chu Thiến không khỏi nghĩ đến trước kia khi cũng ăn cơm, cô ấy luôn chọn rau, ít khi chọn thịt, lúc ấy còn tưởng là con gái giữ dáng,
giờ xem ra hoàn toàn là vì kinh tế mà ra
Chu Thiến thầm thở dài, nhìn cô ấy nghiêm túc nói:
- Tôi chưa từng muốn hại cô, tuy
rằng tôi muốn vào công ty làm việc nhưng nói thật tôi không muốn đạp lên ai để tiến lên hết. Tôi có tự tin mình có thể dùng năng lực của mình để làm được. Về chuyện phác họa kia đến giờ tôi vẫn nghĩ là tôi đúng.
Đương nhiên, cô cũng chẳng sai chẳng qua là lãng phí sức lực. Chẳng qua
tôi không muốn cô quá mệt mỏi nên mới nói thế. Triệu Viện Viện, tôi vẫn
coi cô là bạn, chưa từng có tâm tư gì với cô, tin hay không tùy cô.
Ánh mặt trời màu cam xuyên qua cửa sổ
chiếu lên người Chu Thiến khiến cô như có lớp hào quang màu vàng. Khuôn
mặt xinh đẹp thêm vẻ thánh khiết, đôi mắt như hắc ngọc đầy vẻ chân
thành. Triệu Viện Viện đột nhiên có cảm giác tự xấu hổ, đối diện với ánh hào quang của Chu Thiến thì như bị chói mắt mà cúi đầu.
Chu Thiến nói xong thì định rời đi, nếu
Triệu Viện Viện vẫn không tin cô, cứ muốn rúc đầu vào sừng trâu thì cô
cũng đành chịu. Đang lúc cô sắp mở cửa mà đi thì giọng Triệu Viện Viện
run run vang lên từ phía sau.
- Nhà tôi ở nông thôn, hồi đi học thành tích cũng tốt lắm, vốn định học đại học, sau này rời khỏi cảnh
nghèo khó. Nhưng trời không thương tôi…
Giọng cô bi thống, Chu Thiến không khỏi dừng bước, xoay người lại.
- Cha tôi làm thợ, đúng lúc đó
lại bị ngã mà phải cưa chân, mất khả năng lao động. Khi đó tôi vừa đến
lúc tốt nghiệp, hoàn cảnh trong nhà bức tôi phải bỏ qua giấc mơ học hành mà đến Quảng Đông làm thêm, kiếm tiền nuôi gia đình. Học phí ở đây là
do tôi khổ cực mà tiết kiệm được. Tôi mong có thể vào công ty mà thay
đổi vận mệnh. Bằng không tôi sẽ quay về lập gia đình. Nhà tôi đã chọn
đối tượng, còn thúc giục tôi về sớm kết hôn, nghe nói đối phương tuy
tuổi lớn nhưng nhiều tiền, tiền sính lễ có thể dùng để cho anh tôi mua
nhà, lấy vợ…
Nói đến đây, nước mắt Triệu Viện Viện như trân châu rơi xuống. Chu Thiến nhìn cô, trong lòng cũng có chút khó
chịu, không biết nên nói gì cho phải.
Triệu Viện Viện lau nước mắt rồi tiếp tục nói:
- Đó không phải là cuộc sống tôi
muốn, tôi không muốn lấy người tôi không biết, thành cái máy đẻ. Tôi
không có đường lui, chỉ có mong vào được công ty. Nhưng Trương Bân từng
bị hại làm tôi rất lo lắng, sợ hãi. Tôi sợ cũng như anh ấy, bị người đạp xuống. Tôi cũng chẳng phải là anh ấy mà có thể làm lại lần nữa, tôi
không có cơ hội… Tôi không muốn hại người nhưng cũng không muốn bị người khác hại. Tôi lo sợ, luôn đề phòng người khác, nhưng giờ tôi biết tôi
hiểu lầm cô rồi…
Triệu Viện Viện tiến lên vài bước, dường như muốn đến bên Chu Thiến nhưng đi nửa đường thì lại dừng bước:
- Là mình hiểu lầm ý tốt của cậu, là mình nghi thần nghi quỷ, để tâm vào chuyện vụn vặt, tóm lại, Tống
Thiệu Lâm, xin lỗi, mình đã nói những lời quá đáng với cậu. Xin lỗi.
Mình không mong cậu còn coi mình là bạn. Mình nói nhiều như vậy không
phải muốn cậu thương hại…
Cô cúi đầu, giọng trở nên bi ai:
- Chỉ là con đường này mình không đi nổi nữa. Mình không có tiền, trong nhà cũng không có tiền cho mình.
Đồ dùng của mình không phù hợp, không lâu sau sẽ bị đào thải, có lẽ sẽ
theo vận mệnh mà quay về lập gia đình. Sự đau khổ này không ai lắng
nghe, những người xung quanh đều chán ghét mình nên mình mới nói thế với cậu. Tống Thiệu Lâm, cậu đừng trách mình…
Triệu Viện Viện cười khổ rồi cúi đầu, đi qua Chu Thiến ra ngoài.
Chu Thiến sửng sốt, đến khi muốn gọi Triệu Viện Viện lại thì cô ấy đã biến mất ở cuối hành lang.
Tâm tình Chu Thiến nặng nề hồi lâu, đến khi gặp Tiểu Mạt, Tiểu Mạt thấy sắc mặt cô không ổn thì ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế? Đồ bị đổi?
Chu Thiến cười cười, lắc đầu, nói:
- Không phải…
Cô nói những lời Triệu Viện Viện vừa nói cho Tiểu Mạt sau đó nói:
- Thật ra chuyện trước đó cũng
không thể quá trách cô ấy, lòng cảnh giác này chúng ta ai cũng có, chẳng qua là cô ấy thái quá, mẫn cảm quá thôi. Chỉ là một cô gái mà vẫn kiên
trì đến bây giờ thì cũng rất đáng nể.
Chu Thiến nắm tay Tiểu Mạt, đi về phía trạm xe bus, mặt trời như lửa thiêu đốt cuối chân trời, nhuộm mặt đất thành màu cam bụi.
Chu Thiến nhìn nắng chiều như lửa không
khỏi nhớ đến Triệu Hi Thành, nhớ đến ban đêm yên tĩnh đó, nhớ lại sự
buồn bã của anh khi bị cô hiểu lầm. Thì ra lòng tốt bị người khác hiểu
lầm khó chịu như vậy… Vậy còn anh? Lúc đó anh nhìn cô kiên quyết rời đi
thì có tâm tình gì?
Sáng hôm sau, Chu Thiến đến ngân hàng rút tiền, đến mua một bộ dụng cụ ở trường. Cô gọi Triệu Viện Viện vào một
góc vắng, đưa đồ cho cô ấy rồi nói:
- Mình không thương hại cậu, cũng không giàu có, vĩ đại mà đem 3000 tệ để thương hại người khác. Mình chỉ là thích thái độ cố gắng với cuộc sống của cậu thôi. Tiền này cho cậu
vay, cậu đừng thấy nặng nề, đồ này còn chưa mở, cũng không thể đổi gì
được, cậu có thể yên tâm. Còn nữa, nếu cậu thấy ngại thì về sau thi được vào công ty, trả tiền cho mình có thể trả cả lãi cũng được. Mình thấy
cậu cố gắng như vậy hoàn toàn có thể vào công ty nên mình cũng không lo. Được rồi, cũng sắp vào học, mình đi trước.
Chu Thiến một hơi nói xong liền xoay
người chuẩn bị về lớp học, vừa bước đi đã bị Triệu Viện Viện kéo lại.
Chu Thiến bất đắc dĩ quay đầu, thực ra làm chuyện này cô cũng có chút
ngại ngùng
Triệu Viện Viện một tay gắt gao giữ chặt
cô, tay kia thì nắm chặt bộ trang điểm, nước mắt thấm ướt bờ mi, vẻ mặt
xấu hổ và cảm kích. Cô nhìn Chu Thiến, hồi lâu sau mới nói được một câu:
- Tống Thiệu Lâm, cậu…
Sau đó nước mắt rơi xuống, cô buông tay, bưng mặt khóc không thành tiếng.