Hôm nay, Chu Thiến và Tiểu Mạt tan tầm trở về, đi ngang qua góc yên lặng đó, Chu Thiến lại thấy có bóng xe mơ hồ.
Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ (Mk, bắt đầu tìm lại cảm giác khi edit XPMT đây, đêm nào cũng trăng sáng
vằng vặc =.=’). Ở góc đó, chiếc xe cô đơn đỗ tại đó, trong xe có ánh lửa hồng lóe qua, bóng đêm lúc sáng lúc tối.
Chu Thiến không như bình thường vội vàng
bước đi. Lần này, cô dừng bước đi qua đó. Tiểu Mạt rất nhanh phát hiện
sự khác lạ của cô, nhìn theo ánh mắt Chu Thiến phát hiện chiếc xe thần
bí kia thì biết có chuyện gì xảy ra. Cô nhìn bóng xe lại nhìn Chu Thiến, yên lặng một hồi, liền nói:
- Thiệu Lâm, mình về trước
Mắt Chu Thiến không có rời kia chiếc xe, gật gật đầu.
Triệu Hi Thành ngồi trong xe, nhìn bóng
người ngày nhớ đêm mong kia, trong lòng dâng lên sự kích động không thể
kiềm chế, nhất thời trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ khiến anh lúc vui lúc buồn. Cảm giác lo được lo mất, ruột mềm trăm mối này không thể dùng từ
ngữ bình thường mà hình dung.
Từ đêm đó gặp cô, anh có thời gian rỗi thì đều ở đây chỉ để được nhìn cô một lần.
Anh rất nhiều lần đùa cợt mình, đã nhiều
tuổi thế này còn chơi trò chơi của thiếu niên. Nhưng những đứa trẻ đó
sao luôn được ban gái tha thứ mà mình lại chỉ nhận được sự lạnh lùng của cô? Trong lòng anh không phải không khó chịu. Nhưng khó chịu thì khó
chịu, đau khổ thì đau khổ, hôm sau vẫn đúng giờ đứng chờ ở đó, cho dù là nhìn thấy bóng dáng cô cũng còn hơn là chẳng thấy gì, một mình dày vò
trong nhớ nhung.
Nhưng hôm nay cô lại dừng bước, thế có nghĩa là gì? Triệu Hi Thành cảm thấy tim mình đập loạn.
Anh mở cửa xe đi xuống, đi về bóng dáng
mảnh mai kia. Đầu tiên là chậm rãi nhưng sau đó không khống chế đượcmà
bước càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, khuôn mặt cô càng lúc
càng rõ ràng. Cô đang cười… cô cười với anh, cô đang cười với anh. Nụ
cười thản nhiên như cành mai lặng lẽ nở rộ trong đêm tuyết.
Triệu Hi Thành không nhịn được mà tim đập loạn. Anh vội bước đến bên cô.
Sao sáng đầy trời, ánh trăng sáng ngời, gió đêm dịu dàng, ánh đèn mờ ảo bao phủ lấy hai người
Chu Thiến nhìn anh, hơi thở của anh hỗn độn, khuôn mặt anh có chút tiều tụy, trong mắt còn thấy cả tơ máu.
Trong đêm đen, giọng Triệu Hi Thành trầm thấp:
- Thiệu Lâm, cuối cùng em cũng chịu gặp anh
Chu Thiến mỉm cười nói:
- Em muốn cảm ơn thuốc mỡ của anh
Cô chỉ vào mắt mình:
- Rất hiệu quả, cảm ơn!
Triệu Hi Thành có chút thất vọng, nhưng
cô chịu gặp anh, chịu cười với anh, bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy có phải đã là đột phá lớn?
Trong lòng anh dâng lên cảm giác vui mừng khiến khuôn mặt anh bỗng sáng bừng.
Chu Thiến vẫn đang mỉm cười, tươi cười
thản nhiên, khí trời dưới ánh đèn mờ ảo mà càng như mơ mơ hồ hồ, lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp.
- Hi Thành.
Cô khẽ gọi anh, giọng nhẹ như gió đêm,
anh cảm thấy tim như chìm trong hồ nước ấm, thật dịu dàng, ấm áp. Nhưng
câu nói sau đó của Chu Thiến lại như đẩy anh vào hầm đá, lạnh buốt tim.
Cô nói:
- Hi Thành, sau này đừng đến đây nữa.
Cô nhẹ nhàng mà nói, thản nhiên cười, vẻ
mặt bình tĩnh, lạnh nhạt. Tựa như đang nói chuyện hết sức bình thường.
Lời của cô, vẻ mặt của cô khiến tim anh đột nhiên co rút lại
Anh tiến lên mấy bước, gắt gao nắm chặt vai cô, vội vàng nói:
- Thiệu Lâm, có phải em hiểu lầm
điều gì? Là tuýp thuốc mỡ đó sao? Em trách anh theo dõi em sao? Thiệu
Lâm, không như em nghĩ đâu, chẳng phải anh đã nói anh cho người bảo vệ
em sao? Bọn họ khá hiểu tình huống của em, anh chỉ lo lắng cho em thôi…
nếu em không thích, anh lập tức bảo bọn họ thôi… Thiệu Lâm, em đừng như
vậy…
Câu nói cuối cùng của anh dường như đang
cầu xin. Cho tới giờ anh vẫn luôn cho rằng không có gì trên đời có thể
làm khó mình. Nhưng chỉ khi đối mặt với cô gái này, anh luôn có sự bất
lực, khủng hoảng. Thì ra trên đời này khó nhất chính là lấy lòng cô gái
trước mặt này, cô gái thuần khiết, không chút mưu cầu nào. Nhưng đó lại
là thứ anh muốn có được nhất. Đây là kiếp số của anh, là báo ứng cho sự
hoang đường trước kia của anh.
Chu Thiến nhíu mày, nhẹ nhàng giãy dụa,
Triệu Hi Thành ý thức được mình làm đau cô nên lập tức buông tay, vội
lui về phía sau hai bước, vẻ mặt thống khổ mà bất đắc dĩ.
Chu Thiến đi đến gần anh, nhẹ nhàng nói:
- Hi Thành, em không trách anh,
trước là em hiểu lầm ý tốt của anh, còn nói những lời khó nghe, nhất
định khiến anh đau lòng, là em không tốt, em xin lỗi.
Triệu Hi Thành ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ, nếu cô không tức giận thì sao lại làm vậy?
Chu Thiến tiếp tục nói:
- Em hiểu ý tốt của anh nhưng cũng không có nghĩa là em chấp nhận nó. Hi Thành, tội gì phải lừa mình dối người?
Đôi mắt đen như ngọc của cô nhìn thẳng anh, dường như muốn xuyên thấu đến lòng anh:
- Không phải anh cứ như vậy thì
mọi chuyện sẽ biến mất, không phải anh kiên trì thì em sẽ thay đổi
nguyên tắc của mình. Hi Thành, vô dụng thôi…
Giọng cô nhẹ nhàng, trong trời đêm lại có cảm giác đau đớn, nặng nề.
- Hi Thành, anh nhìn anh bây giờ
đi, sao phải tự biến mình thành vậy? Anh là Triệu Hi Thành uy phong lẫm
lẫm, là người thừa kế tập đoàn Triệu thị, không anh sánh nổi. Anh hiểu
nên làm nên không, anh hiểu được cái gì là vô dụng. Nhưng giờ anh đang
làm cái gì? Anh cưỡng cầu bản thân, cưỡng cầu chuyện không thể thay đổi. Anh làm vậy chỉ khiến mọi người càng đau khổ. Hi Thành, buông tay đi,
anh sẽ vẫn là thiên chi kiêu tử (chỉ người cao quý) uy phong lẫm lẫm,
thế giới của anh sẽ không vì mất em mà thay đổi!
- Sao lại không thay đổi…
Triệu Hi Thành cười thảm, liên tục lui về phía sau:
- Em đã sớm trở thành một phần
thế giới của anh, thiếu em thế giới của anh cũng không thể đầy đủ. Cho
dù có là thiên chi kiêu tử, cho dù là người thừa kế của Triệu thị thì
cũng có ý nghĩa gì…
Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt xinh đẹp
của cô, đôi mắt buồn bã, tim như bị lăng trì mà đau đến tận cùng, đau
đến không thể hô hấp, đau đến cả người không thể tự chế run run.
- Thiệu Lâm
Trong đêm tối, giọng anh có vẻ yếu ớt, dường như chỉ chạm vào là sẽ vỡ tan:
- Vì sao em có thể bình tĩnh như
vậy, vì sao em luôn có thể lý trí như thế. Em dạy anh đi! Em có bao giờ
mềm lòng không? Em lý trí đến đáng sợ, bình tĩnh đến anh không thể không nghĩ, em có từng yêu anh…
Chu Thiến cúi đầu, rũ mắt, che dấu sự đau xót của mình. Khi ngẩng đầu, mắt cô lại bình thản:
- Bởi vì trong hai chúng ta dù sao cũng phải có một người bình tĩnh, quá hiển nhiên, người đó không phải anh.
Cô thở dài:
- Quay về đi, Hi Thành, đừng đến nữa, đừng làm chuyện vô nghĩa nữa…
Cô xoay người đi về nhà, bóng dáng kiên
định thể hiện quyết tâm của cô. Khác với quá khứ là sự sự kiên quyết này còn có chút lạnh nhạt, dường như giờ cô đã chẳng để chuyện này trong
lòng.
Triệu Hi Thành nhìn bóng cô mà lòng lạnh lẽo, như chỉ trong nháy mắt, đất trời u tối, bóng tối vô hạn đang nhấn chìm anh.
Từ sau đó, Tiểu Mạt phát hiện, Chu Thiến
hình như có chút khác lạ. Vẻ ngoài thì rất bình tĩnh, cái gọi là bình
tĩnh đó là cô vẫn chăm chỉ học tập, luyện tập, nói chuyện với bạn bè.
Nhưng khi một mình, Chu Thiến sẽ luôn ngẩn người, buổi tối có khi cả đêm không ngủ được. Còn cả góc đó, không bao giờ xuất hiện chiếc xe thần bí kia nữa. Tiểu Mạt hơi hiểu, nhìn vẻ mặt Chu Thiến hoảng hốt thì có chút đau lòng nhưng chuyện này cô cũng chẳng có cách nào giúp. Đành phải
thường xuyên cùng Chu Thiến nói chuyện, phân tán một chút lực chú ý của
Chu Thiến
Mãi cho đến 1 ngày, Chu Thiến nhận được một cuộc điện thoại.
- Cái gì? Văn Phương xẩy thai? Có chuyện gì?
Tiểu Mạt nghe Chu Thiến kinh ngạc hỏi lại. Bắt đầu từ đó, mọi chuyện cũng thay đổi.