Dung tẩu đưa Văn Phương đến một biệt thư
độc lập. Chỗ này là ở ngoại thành, ở đây không có cao ốc, cũng không có
xí nghiệp, xung quanh là đồng ruộng, hồ nước nên vô cùng trong lành.
Biệt thự hai tầng, nhỏ hơn biệt thự Triệu gia nhiều nhưng có hoa viên rộng lớn với đủ loại thực vật xanh tốt, hoa nở rộ. Văn Phương không hài lòng, oán giận nói với Dung tẩu vì sao
không để cô ta ở nội thành. Ở đây không náo nhiệt, đi lại không tiện…
Dung tẩu mặc kệ lời cô ta, đi gọi điện thoại nói với Triệu phu nhân một chút rồi nói với Văn Phương:
- Tí nữa sẽ có quản gia và người
hầu đến đây, cũng sẽ mời bác sĩ khoa sản đến đây kiểm tra định kì cho
cô, về sau cô phải nghe lời bọn họ.
Chỉ chốc lát, quản gia cùng người hầu đến đây, đều là phụ nữ ngoài 40 tuổi. Dung tẩu kéo bọn họ qua một bên,
nghiêm túc dặn dò bọn họ, Quản gia và người hầu nghiêm túc, gật gật đầu. Sau đó Dung tẩu ra về.
Văn Phương không nghe được bọn họ nói gì
cũng chẳng để ý chuyện này, cô ta luôn tưởng tượng nếu gặp Thiệu Lâm thì nên tỏ vẻ thế nào, nói năng thế nào để lộ chuyện mình mang thai, còn
Thiệu Lâm sẽ hoảng sợ thế nào. Nghĩ đến đoạn đắc ý thì không khỏi vui vẻ cười ra tiếng.
Nhưng sau đó, Văn Phương phát hiện mọi
chuyện không đơn giản như cô ta nghĩ. Đầu tiên là điện thoại bị quản gia tịch thu, lý do di động có phóng xạ, không tốt cho thai nhi. Mà biệt
thự này tuy có dây điện thoại nhưng không có máy bàn. Hỏi quản gia, quản gia nói vì ở đây vốn không có ai ở nên không có.
- Tôi muốn gọi điện thì làm thế nào? Văn Phương bất mãn hỏi.
Quản gia thản nhiên trả lời:
- Tiểu thư có chuyện nói với tôi là được, chúng tôi sẽ làm thỏa đáng, không cần gọi điện thoại.
Văn Phương khẽ cắn môi.
Được rồi, điện thoại không thể gọi thì
thôi. Nhưng đáng giận là bọn họ luôn theo dõi cô ta gắt gao, không cho
cô ta ra ngoài. Cho dù là mỗi ngày tản bộ cũng chỉ đi gần đó, hơn nữa
bên người còn có hai người theo sát với lí do tốt đẹp là vì an toàn của
cô ta.
Bị bọn họ theo dõi như vậy sao có cơ hội
tìm Thiệu Lâm? Trong lòng cô ta vô cùng lo lắng, chẳng lẽ thực sự đợi
sinh đứa bé rồi để bọn họ mang đi sao? Đến lúc đó gây chuyện càng khó,
chẳng phải cô ta kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?
Đương nhiên không được!
Rốt cục có một ngày, cô ta không nhịn được mà phát hỏa:
- Tôi muốn ra ngoài, mỗi ngày ở
đây buồn muốn chết, tôi muốn đi dạo phố, tìm bạn bè trò chuyện. Các
người dựa vào cái gì mà không cho tôi ra ngoài, đây là bắt giữ người
trái pháp luật
Quản gia kia dường như sớm đã dự đoán sẽ có ngày cô ta lên cơn nên thoải mái nói:
- Triệu phu nhân nói, nếu cô
không hài lòng với sự sắp đặt này của bà thì đi lúc nào cũng được. Chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản nhưng đi thì đừng về nữa.
Văn Phương yên lặng, cô ta vất vả lắm mới kiếm được chiếc ô dù này, sao có thể dễ dàng buông tay? Cô ta vừa nghĩ
tới khuôn mặt âm ngoan của Triệu Hi Thành thì hoảng sợ đến rùng mình,
không được, cô ta sẽ không rời khỏi đây
Văn Phương nói không nên lời. Lúc này, cô ta hiểu Triệu phu nhân đã hạ quyết tâm sẽ giam cô ta ở đây cho đến khi
đứa bé sinh ra. Bà làm như vậy chắc cũng là để ngăn cản mình đến tìm
Thiệu Lâm. Trong lòng cô ta cười lạnh, chẳng lẽ bọn họ nghĩ chỉ cần
không cho cô ta ra ngoài thì sẽ không có cách gì sao? Từ nhỏ đến lớn,
chưa có chuyện gì cô ta muốn mà không làm được.
Từ đó về sau, Văn Phương dần dần ăn ít
đi, vẻ mặt buồn bực không vui. Quản gia thấy cô ta mỗi ngày ăn một ít
thì cũng lo lắng. Bà nói với Văn Phương:
- Tiểu thư, cô phải ăn nhiều hơn, cô giờ rất cần bồi bổ cơ thể, không ăn không được!
Vẻ mặt Văn Phương ai oán:
- Tôi thật sự ăn không vô, ngày
nào cũng buồn bực ở đây, nói cũng chẳng có người nói chuyện cùng, trong
lòng rất khó chịu
Cô ta nắm tay quản gia, khẩn cầu:
- Chị à, chị nói với phu nhân,
cho mẹ em đến thăm em được không? Để cho mẹ em đến cùng em, nếu phu nhân lo lắng thì mọi người có thể ở bên theo dõi, có được không? Có lẽ tâm
tình tốt lên thì cũng ăn được nhiều
Quản gia do dự một hồi, nghĩ rằng, nếu vẫn cứ như vậy có sai lầm gì bà đúng là không thể gánh vác. Vì thế gật đầu nói:
- Được, để tôi hỏi thử cô xem
Quản gia đi qua một bên, gọi điện cho Dung tẩu, cũng không để ý nụ cười giả dối của Văn Phương.
Chỉ chốc lát, quản gia đi tới, nói:
- Này, phu nhân đồng ý rồi, mai sẽ đón mẹ cô đến
Văn Phương vội bày ra vẻ mặt cảm kích:
- Chị à, cảm ơn chị.
Quản gia nhìn cô ta, vẻ mặt cũng có chút
đồng tình. Tuy rằng kẻ thứ ba thật đáng khinh nhưng cô ta giờ là lúc cần được quan tâm nhất lại bị giam cầm ở đây, ngay cả muốn gặp mẹ cũng phải xin phép, ngẫm lại cũng đáng thương. (Thương cái xương, tự đâm đầu vào, nó không thấy tội việc gì phải đi thương cho nó). Nghĩ vậy quản gia
cũng không khỏi thở dài. Con gái bây giờ suy nghĩ sao vậy? Đây chẳng
phải là tự mình chịu tội sao?
Ngày hôm sau đã có lái xe đưa mẹ Văn
Phương đến. Mẹ Văn Phương vừa thấy cô ta thì bắt đầu khóc. Văn Phương
kéo tay mẹ ngồi xuống phòng khác. Quản gia tự mình bưng trà nhưng không
lui xuống, đứng một bên, không xa không gần, vừa vặn có thể nghe được mẹ con bọn họ nói chuyện.
Nghe Văn Phương và mẹ chỉ nói việc nhà,
rồi nói tình trạng cơ thể gần đây, sức khỏe cha mẹ, lại lảm nhảm những
chuyện vô bổ. Nói một hồi đã đến trưa. Sau đó, đưa mẹ đi ăn cơm, sau khi ăn xong mới lưu luyến không rời mà tạm biệt mẹ.
Lúc gần đi, Văn Phương đưa túi quần áo cho mẹ ngay trước mặt quản gia nói:
- Đây là quần áo lần trước họ mua cho con, con ngại có vẻ già, mẹ lấy mà mặc, đẹp lắm, chất cũng tốt,
nhất là túi trước ngực thiết kế rất đẹp
Cô ta nhìn mẹ, nói đầy thâm ý. Mẹ Văn
Phương hơi run lên nhưng hiểu ý, đón lấy túi quần áo rồi đi theo quản
gia ra ngoài. Văn Phương đứng ở cửa nhìn bóng mẹ, thầm nghĩ: hẳn có thể
hiểu đi, cho dù không hiểu, mẹ nghe lời mình, chỉ cần để ý đến túi trước của áo là có thể phát hiện.
Đó là phong thư hôm qua cô ta hao hết tâm tư mới có thể thoát được cặp mắt những người này mà viết đưa cho mẹ.